21
Đậu Tầm gặp sự hoan nghênh như máy bay oanh tạc của dì Đỗ và bà Từ, cả hai vừa gắp thức ăn vừa hỏi han không ngớt miệng.
Các câu hỏi dày đặc như vây tiễu của hai người phụ nữ trung lão niên làm Đậu Tầm cơ hồ khó lòng ứng phó, cả buổi tối bị bắt nói hết lượng ngôn ngữ tồn kho hơn một tháng, mới được thả đi.
22
Hôm ấy Từ Tây Lâm vừa mới đi, Từ Tiến đã bị một cú điện thoại gọi ra ngoài.
Có một khách hàng lớn mù luật rất nhiều năm trước lập công ty mục đích đặc thù ở nước ngoài, thủ tục trong nước không đầy đủ, vấn đề lịch sử sót lại này không biết làm sao mà bị người đầu tư ngoại cảnh lật lại, bên kia đang ầm ĩ chất vấn tính hợp pháp của nó, tất cả những người đầu tư chiến lược có nguy cơ ra tòa, mấy đội ngũ phụ trách chùi đít đang bận tối mày tối mặt.
23 Cuộc sống trong nhà không cần phải lo, cổ phần của Từ Tiến được cộng sự mua lại với giá rất hữu nghị, tài sản bà để lại khỏi cần tính cẩn thận, kiểm tra sơ qua đã thấy hết sức khả quan, chỉ cần Từ Tây Lâm về sau đừng cờ bạc hút chích, thì dù ăn không ngồi rồi cũng có thể thoải mái hết đời.
24 Từ Tây Lâm gặp Trịnh Thạc lần đầu tiên trong tiệm thức ăn nhanh, từng chẳng chút nể mặt cho ông ta đụng phải một cây đinh không mềm không cứng, nhưng mà sự bốc đồng khi ấy giờ đã héo rũ cả rồi.
25 Sau đó Từ Tây Lâm một mình mời Trịnh Thạc ăn cơm – đương nhiên, dù tệ thế nào thì Trịnh Thạc cũng không thể để gã móc tiền túi được – Từ Tây Lâm lý lẽ trình bày sự thật là mình không cần người giám hộ, thế rồi để thể hiện mình “thành thục đúng mực”, không có ý giận hờn oán trách, gã bịt mũi trao đổi cách liên lạc với Trịnh Thạc.
26
Nhưng có hai đại thần luôn có thể làm nhạt bớt tất cả tình cảm trong lòng thiếu niên, một là “thi cử”, hai là “kỳ nghỉ”.
Đậu Tầm nghỉ đông sớm hơn Từ Tây Lâm chục ngày, rốt cuộc có thể không cần chạy tới chạy lui nữa.
27
Đậu Tầm quay về phòng như chạy trốn, cả người đều không ổn lắm.
Hắn cách áo sơ mi, sờ soạng lung tung không hề có mục đích trên hông mình, giống như muốn xóa đi mấy dấu vân tay Từ Tây Lâm để lại, đồng thời, đoạn phim vừa bị Từ Tây Lâm mở nhầm lặp đi lặp lại quanh quẩn trong tai trước mắt; trên cơ sở “thiên thời địa lợi nhân hòa”, sự chấn động bị tăng lên vô hạn, tác dụng của nhiều tầng cảm quan tụ tập lại, hắn trằn trọc trên giường mất ngủ nửa đêm, hôm sau lại làm bẩn cả ga giường.
28
Sự nhạy bén của Từ Tây Lâm, cung phản xạ dài ngoằng của Đậu Tầm đâu thể đo lường được – cho dù gã điền vào chỗ trống sai tới mười bốn câu.
Đậu Tầm đang đọc một quyển sách miêu tả đĩ nam trong tù và đồng tính luyến ái, điều này thì không hề có vấn đề gì, trong văn chương đề tài gì chẳng có, vốn không xem là tìm kiếm cái lạ.
29
Từ Tây Lâm nổi giận: “Mày bị bại não hả Đậu Tầm!”
Lý trí của Đậu Tầm sắp bị sự ghen tị chưa từng có đốt rụi, hắn nhìn chằm chằm Từ Tây Lâm, vừa muốn đấm gã một phát, lại muốn làm việc khác.
30
Con chó già Đậu Đậu om sòm đáng ghét chết vào một ngày mùa xuân, không bệnh tật gì hết, hưởng dương mười bốn tuổi.
Dì Đỗ mới đầu lo lắng bảo không cho Từ Tây Lâm biết, sau đó nghĩ kỹ lại, gã đâu có mù, một con vật sống to đùng trong nhà không còn sẽ không phát hiện sao? Lúc này mới kêu Đậu Tầm vừa vặn về nhà báo cho gã hay.
31 Lần trước là cả lớp cùng đến Trăng Khuyết tụ hội, lần này lại là Ngô Đào mời riêng, mời toàn mấy người trước kia chơi thân, bầu không khí cũng thoải mái hơn bình thường, khỏi cần cố ý dùng mấy trò chơi nhàm chán hâm nóng.
32 Lớp 12 cuối tuần ra ngoài với đám hồ bằng cẩu hữu thì cũng được, nhưng uống rượu thì hơi khó nói, cho nên Từ Tây Lâm vốn định “lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng”, nào ngờ bị con chim tổ tông trong nhà và Đậu Tầm chung tay tiết lộ tung tích.
33 Lý Bác Chí đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đương nhiên chẳng nghĩ ra nổi âm mưu quỷ kế gì khiến thiên địa kinh quỷ thần khiếp, chỉ là lần trước ở Trăng Khuyết bị Tống Liên Nguyên phá rối khiến hắn rất không cam tâm, hắn lúc ấy vốn chỉ muốn thuận tiện xả giận thôi, sau khi không có kết quả trở về tức giận vài ngày, ngược lại ngày càng không nguôi, định không buông tha.
34 Thái Kính từ nhỏ đã không được ai quan tâm, không ai chú ý cậu ta nên chuẩn bị cái gì, không ai dẫn cậu ta đi du lịch đường dài, cũng không ai nghĩ chuyện đi làm giấy chứng minh cho cậu ta.
35 Từ Tây Lâm vô thức nhìn Đậu Tầm một cái, phát hiện Đậu Tầm cách gã ba bước không có biểu cảm gì, thậm chí né tránh ánh mắt gã trước một bước. Sau đó Đậu Tầm đứng thẳng đờ một lúc, rồi im lặng tránh đi.
36 Người mới thi xong đồng hồ sinh học còn đó, thế nên ngày kế sau hôm thi đại học, trời còn chưa sáng thì Từ Tây Lâm đã thức dậy ngay trong tiếng điều hòa ù ù.
37 Nhà họ Từ vẫn có một quy củ ẩn hình, đứa con nuông chiều từ bé có thể không biết lớn nhỏ với cha mẹ, thi thoảng nóng lên cũng có thể tranh luận cãi cọ – đương nhiên, sau đó rất có khả năng sẽ bị trị cho một trận – nhưng không thể hỗn với người lớn, thí dụ như xưng hô phải tôn kính, mình lấy cái gì ăn, trước khi cho vào miệng nhất định phải hỏi một câu “Bà /mẹ / dì nếm thử không”, người lớn nói gì đều phải nghe.
38 Từ Tây Lâm không chỉ một lần hạ quyết tâm, phải gồng gánh gia đình – lần đầu tiên là lúc về nhà báo tang cho bà ngoại, lần thứ hai là khi Trịnh Thạc đến đòi quyền giám hộ, tính thêm lần này dì Đỗ đi, bà ngoại muốn bán nhà, tổng cộng đã ba lượt rồi.
39 Đối với hành vi khác thường bất thình lình của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm tự dưng nhớ tới một đống đồn đại quỷ dị: trước kia có một cô bạn nuôi mèo nói, mèo nhà họ mỗi sáng dậy đều trưng vẻ mặt mưu mô, giẫm ngực cô sấn lại xem cô chết chưa.
40 Tân sinh viên học quân sự đi sớm, Đậu Tầm thì còn có thể ở nhà một thời gian. Hắn không có sở thích nhàm chán gì để giết thời gian, mỗi ngày đều sắp xếp kín hết lịch cho mình – sáng sớm dậy chuyện thứ nhất là dựa theo bảng trực nhật ở cạnh cửa vụng về làm việc nhà trước, sau đó chạy hai vòng quanh tiểu khu, mua điểm tâm, xem qua loa nửa quyển hoặc một quyển sách trong kế hoạch, nửa ngày liền trôi qua; buổi chiều hắn phải đến quyền quán tham gia tập huấn kỳ nghỉ hè, huấn luyện xong về nhà là có thể ăn cơm chiều; buổi tối hắn phải cùng bà ngoại nói chuyện ghẹo chim nửa tiếng, nghỉ ngơi một chút, lại về phòng phiên dịch ít tài liệu, vậy là một ngày cũng qua hết.