41
Từ Tây Lâm cuối cùng vẫn không đồng ý để Đậu Tầm chạy đi chạy lại mỗi ngày – bởi vì đầu tiên là chính gã chạy không nổi.
Cuối cùng vẫn là hai người bình thường thay phiên trở về, chỉ ngày nghỉ mới có thể gặp nhau một lần.
42
Ngô Đào dùng một động tác tứ chi giữ kín như bưng biểu đạt “hết thảy đều ở trong không lời”, sau đó cả bọn theo chủ đề đó, tiếp tục nêu ra ý kiến.
Nhưng rất đáng tiếc, chẳng ai để ý đến hắn.
43 Từ Tây Lâm nửa tháng không thèm để ý đến Đậu Tầm. Gã trước kia luôn ở nhà với Đậu Tầm, hiện giờ mỗi ngày đi sớm về khuya, bóng cũng chẳng thấy, còn thuê dì dọn dẹp quay lại nấu cơm – bắt đầu từ khi Từ Tây Lâm có khả năng nấu cơm gia đình, chỉ cần gã ở nhà, người làm công có thể không cần đến.
44
“Ba mày nói như vậy ngay trước mặt bả?” Từ Tây Lâm cầm ly trà lên, trong thời gian nghỉ ngơi được nghe một chuyện rất mới mẻ.
Gã chỉ mới gặp mặt Đậu Tuấn Lương một hai lần, không tính là quen biết, song chỉ xét từ những gì Đậu Tầm thuật lại, thằng ôn này xem ra rất có phong cách của cha.
45 Bọn Từ Tây Lâm phải đi tẩy trần cho Lão Thành. Trường Lão Thành chia làm hai nơi, phần lớn chuyên ngành ở trường bên ngoài, và một nhóm nhỏ ở thành phố này, tuy cùng thuộc một trường, nhưng do khu vực bất đồng, ngành bất đồng mà tách ra chiêu sinh, hơn nữa khác biệt rất lớn.
46
Đậu Tầm một lúc lâu không lên tiếng.
Từ Tây Lâm dựa lên người hắn, cảm thấy người Đậu Tầm ấm áp dễ chịu, một lúc mí mắt liền díp lại. Đậu Tầm cúi đầu ngửi môi gã, chỉ nghe thấy hương bạc hà của kem đánh răng, cơ bản không có mùi rượu: “Không uống nhiều sao lại buồn ngủ như vậy?”
“Đêm qua ở trường học suốt đêm, hôm nay lại đi gặp ông ngoại…” Tiếng Từ Tây Lâm nhỏ dần, đến cuối cùng cơ bản không nghe thấy nữa.
47 “Mấy người như thầy đây về sau không có triển vọng gì rồi. ” Chủ nhiệm phòng sáng nghiệp mặt bóng nhẫy vừa đi vừa nói chuyện. Đám sinh viên bí mật đặt biệt danh cho ông ta là “Ruột Già”, lúc Từ Tây Lâm mới tính toán trình lên hạng mục sáng nghiệp của trường, hướng dẫn viên kiêm đàn chị liền bảo gã phải “móc nối” với Ruột Già, Từ Tây Lâm nghe lời, sau đó quả nhiên xuôi chèo mát mái.
48
Nhưng Đậu Tầm không hề làm thế.
Đậu Tầm chỉ âm trầm nhìn ông ta một lúc, rồi quay đầu bỏ đi.
Dù cho Đậu Tuấn Lương phụ hết những chờ mong đối với một người cha của hắn, Đậu Tuấn Lương vẫn đã sinh ra hắn, cho hắn tên họ, nuôi hắn lớn lên, cho hắn học hành.
49
Từ Tây Lâm một lúc lâu không lên tiếng, Đậu Tuấn Lương cũng không thúc giục gã, vẫn thong thả chờ đợi.
Từ Tây Lâm im lặng một lúc, rồi nói với Đậu Tuấn Lương: “Chú ạ, con người chỉ có thể định đoạt chuyện của mình, không thể ôm đồm làm thay cả phần người khác.
50
Đậu Tầm tuy về nhà luôn im hơi lặng tiếng, nhưng kỳ thực cuộc sống của hắn không hề dễ chịu.
Hắn khư khư cố chấp đến một công ty y dược coi như hơi có quy mô, mới đi làm ngày đầu tiên, đã thu được kết luận sếp toàn hạng ngu ngốc, lại tiếp xúc với khách hàng vài ngày, có lý giải càng thêm sâu sắc đối với chỉnh thể không đồng đều của nhân loại – có một số người chí ít một phút đồng hồ phải tha thứ cho họ tám lần mới có thể tiếp tục cuộc nói chuyện.
51
Đậu Tầm vốn không định đến.
Nhưng cuộc chiến tranh lạnh nhiều ngày liền giữa hắn với Từ Tây Lâm quả thật tra tấn hắn không nhẹ. Đậu Tầm thật sự sợ xử lý lạnh của Từ Tây Lâm rồi, mà thực ra Từ Tây Lâm rất ít sử dụng bạo lực lạnh với người ta, tính ra chẳng qua hai ba năm một lần thôi.
52
Đậu Tầm khó mà tin nổi: “Mày nói cái gì?”
Từ Tây Lâm buông tay hắn ra, hơi ngồi thẳng lên: “Tao nói chúng ta kết thúc đi, Đậu Tầm, tao không kiên trì nổi nữa.
53 Trong quãng thời gian Từ Tây Lâm dở chết dở sống, Ngô Đào từng thử gọi điện thoại vài lần, Từ Tây Lâm đều không nghe máy, sau đó hắn không liên lạc nữa, nghe nói là tốt nghiệp xong làm giáo viên thể dục ổn định rồi.
54
Từ Tây Lâm đi theo Tống Liên Nguyên về phương Nam, bắt đầu làm từ công ty vận chuyển hàng hóa đường dài, song con đường về Nam không hề thuận lợi.
Họ mới đến, chưa có nhiều mối quan hệ, có cả đống oan gia cùng nghề, sau đó trong công việc lại bị hậu cần của Taobao chèn ép, liên tục miễn cưỡng quay vòng, tiến bước khó khăn, mới đầu hơn nửa năm chẳng kiếm được tiền, Từ Tây Lâm một mặt mệt muốn chết, một mặt dựa vào tiền cho thuê nhà mà sống, quả thực không thấy mặt trời.
55
Đậu Tầm đứng ngẩn ra rất lâu trước cửa khách sạn, cho đến khi nhân viên phục vụ run rẩy tới hỏi, hắn mới lơ đãng đi vào.
Trong sảnh khách sạn sáng đến soi gương được trưng “cung hỉ phát tài”, cửa bày một vòng quýt vàng treo đầy tiền đồng, bầu không khí vui mừng ngày tết hất vào mặt.
56 Đậu Tầm nhìn Từ Tây Lâm không nỡ chớp mắt, cảm thấy hôm trước mình vẫn chưa nhìn cẩn thận, bởi vì hắn lại sửng sốt phát hiện một việc – Từ Tây Lâm mặc quần áo khá dày, trước kia mùa đông rét mướt cũng chỉ quần đơn, áo phông và áo khoác, mà bây giờ gã lại ngoan ngoãn mặc khoác len, còn quấn một cái khăn quàng cổ che khuất nửa cằm.
57
Lão Thành vội vàng la hét chạy tới giúp đỡ, Đậu Tầm ánh mắt hơi trầm xuống, rốt cuộc buông tay.
Từ Tây Lâm xấu hổ đến không dám quay đầu lại, chỉ huy Lão Thành ngà ngà khiêng Thái Kính say mèm lên xe, lúc này mới vò tóc mình, quay đầu lại hỏi Đậu Tầm đang im lặng: “Tôi tiễn cậu một đoạn hay cậu tự gọi xe?”
Đậu Tầm kẹp áo khoác, lui đến khoảng cách an toàn, dè dặt nói: “Sao cũng được.
58 Trước kia, đối với Từ Tây Lâm mà nói, mấy ngày tết là rất bận rộn. Mới đầu vì sự nghiệp vừa khởi bước, gã phải bất chấp khó khăn thăm viếng rất nhiều địa đầu xà – tuy rằng người ta thấy gã trẻ tuổi, đều không coi gã ra gì, nhưng vẫn cần phải bày tỏ.
59
Không thấy Từ Tây Lâm để bằng lái ở bên ngoài nữa, Đậu Tầm không nhịn được hỏi một câu.
“Không nhận chạy nữa thì cất. ” Từ Tây Lâm vừa nói vừa giúp Đậu Tầm đang thắt dây an toàn kéo lại vạt áo khoác, mắt cong lên nhìn hắn, “Về sau không cho người khác ngồi nữa.
60 Thời gian trôi qua đã rất lâu, Từ Tây Lâm năm đó ra đi, là bỏ lại sau lưng tất cả quá khứ, kể cả gia đình, gã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, mỗi ngày lướt qua vô số hỗn loạn, danh lợi, thành công, thất bại.