1 Thành phố S, trường đại học nam sinh Phong Dương.
Lạc Dĩ Mạt ngồi méo xệch trong phòng học, nhìn tới nhìn lui mấy tên đồng giới với mình, lông mày chán nản xoắn cả lại.
2 Ân Nhược Triệt đứng lặng trước ngôi trường đại học Phong Dương danh tiếng lẫy lừng.
Ngôi trường này thật tuyệt. Ân Nhược Triệt thầm nghĩ trong lòng.
3 Tuy rằng, hắn có uống hơi nhiều một chút, nhưng ít ra cũng nghe hiểu những lời anh nói. Ân Nhược Triệt vì thế thầm thấy may mắn.
Lạc Dĩ Mạt lôi anh quẹo trái rồi quẹo phải, cuối cùng thì đứng trước một cửa phòng khép kín.
4 “Là đàn ông?!” Lạc Dĩ Mạt thét lên kinh hãi rồi ngồi bệt xuống giường.
“Thật mừng là cậu đã phát hiện!” Ân Nhược Triệt cũng ngồi dậy.
“Thế nhưng, gương mặt xinh đẹp như con gái… hương thơm ngọt ngào như con gái…” Lạc Dĩ Mạt thì thào.
5 "Tôi cho cậu giải phóng, có được không?”
Lạc Dĩ Mạt cúi xuống hôn sâu, đôi tay điêu luyện tăng tốc, rất nhanh, đồng thời không ngừng âu yếm môi anh, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng phóng thích toàn bộ trong tay hắn.
6 Lạc Dĩ Mạt xoa xoa thái dương, cảm giác sau khi say thật là khó chịu, điện thoại di động cũng không biết đã bị hắn ném đi đâu rồi, tiện tay tóm lấy cái đồng hồ ở đầu giường xem giờ ——
Quá trưa rồi ư? Từ khi đặt chân vào cái trường chết tiệt này đến nay, chưa bao giờ hắn ngủ ngon như vậy.
7 Lạc Dĩ Mạt cảm thấy bản thân mấy ngày nay có chút khác thường.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện gương mặt khả ái của người ấy, đôi mắt trợn tròn ấy, vẻ e thẹn mà khiếp sợ ấy, còn nét mặt “ý loạn tình mê” ấy, còn tiếng khóc cầu xin hắn dừng tay ấy…
Mỗi lần nghĩ đến đó, cơ thể của Lạc Dĩ Mạt cũng lập tức phản ứng theo…
Chết tiệt! Hắn bị yểm bùa gì thế này?
“Dĩ Mạt, đầu óc cậu để đi đâu vậy?” Khước Diệc Phiền đung đưa ngón trỏ trước mặt hắn “Tớ đã vẫy tay cả nửa ngày rồi!”
Lạc Dĩ Mạt vô cảm gạt bàn tay trước mặt sang một bên.
8 Lạc Dĩ Mạt hoàn toàn bị bỏ rơi.
Người ấy thật giống một giấc chiêm bao. Khi tỉnh dậy, sẽ không còn nữa.
“Dĩ Mạt, hôm nay tụi mình đến buổi tự học đi!” Khước Diệc Phiền thần bí ghé vào tai Dĩ Mạt, nói nhỏ.
9 Lạc Dĩ Mạt kinh ngạc “Xọat” một tiếng đứng thẳng dậy, chiếc ghế phía sau vì chịu một lực quá lớn mà ngả ra đất, tạo thành âm thanh khô khốc.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bao gồm cả vị giáo viên đang đứng lặng trên giảng đường.
10 Ân Nhược Triệt ngồi yên trước bàn vẽ, giơ bút nửa ngày trời mà vẫn chưa vẽ được nét nào. Đã mấy hôm rồi, anh cứ trong tình trạng vừa mơ mơ màng màng, vừa sợ hãi run rẩy như thế.
11 Tương nho dĩ mạt?
Ân Nhược Triệt thầm cảm thán.
Đúng là lãng phí một cái tên hay. Cha của hắn lúc đặt tên cho hắn, chắc hẳn không thể tưởng tượng con trai mình lại xấu xa đến nhường này, còn đi cưỡng bức đàn ông.
12 Trên chiếc mặt nạ của Lạc Dĩ Mạt đột nhiên xuất hiện một vết rạn rất nhỏ. Theo mỗi câu mỗi chữ của Ân Nhược Triệt mà khe nứt ấy càng lan rộng ra hơn.
Đến khi anh dứt lời, chiếc mặt nạ kia thoáng chốc cũng hoàn toàn vỡ vụn, rơi thẳng xuống đất cùng vẻ hiền lành bình tĩnh của hắn.
13 Không thể đến được đỉnh điểm… chính là một loại cực hình.
Ân Nhược Triệt nhẹ nhàng chau mày, đôi mắt to đen vẫn còn phủ một làn sương mờ ảo. Anh khó hiểu nhìn người con trai ban nãy vẫn còn nhiệt tình như lửa, bây giờ lại lạnh tựa băng trước mặt mình.
14 “Dĩ Mạt, mỹ nhân đang mắng ngươi kìa!” Khước Diệc Phiền hảo tâm nhắc nhở.
Lạc Dĩ Mạt liếc mắt sắc lẽm, hắn đương nhiên là nghe thấy rồi.
“Cẩn thận lời nói của cậu đấy!” Lạc Dĩ Mạt miễn cưỡng ném ra một câu.
15 Ân Nhược Triệt nhìn những người ra ra vào vào khoa mỹ thuật. Hình như bọn họ cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Tất cả đều lấy vài cái cớ vụn vặt để đến đây gặp mặt anh.
16 Phong Dương bỗng chốc nổi lên một trận cuồng phong kinh thiên động địa nhất nhì trong lịch sử.
“Các cậu đã nghe gì chưa? Giảng viên xinh đẹp của chúng ta đột nhiên trở nên cực kì lạnh nhạt!”
“Ai da da, hay là thầy ấy muốn đổi sang hình tượng người đẹp băng giá?”
“Chả khác nào được nhìn mà không được ăn?”
“Dây dài để câu cá lớn? Hay là thầy ấy cố tình làm thế? Phải biết là càng như vậy càng khiến ham muốn chinh phục của chúng ta thêm kích thích!”
“Không biết cảm giác thầy ấy nằm bên dưới sẽ thế nào nhỉ? Càng nghĩ, càng không thể kiếm chế!”
“Mỹ nhân lạnh lùng không phải cũng rất tuyệt sao!”
Hiện nay, chủ đề thảo luận nóng bỏng nhất toàn Phong Dương chính là: Người đẹp dịu dàng Ân Nhược Triệt, vì cớ gì lại trở nên lạnh nhạt?
Thế nhưng, sau khi tin tức biến hóa không ngừng, cuối cùng đã trở thành liều thuốc kích thích ham muốn chinh phục của các nam sinh.
17 Đi đến khoa kịch nghệ, các sinh viên quả thật vô cùng nhiệt tình!
Ân Nhược Triệt phải ứng phó với hàng chục câu hỏi đủ loại. Nào là sở thích cá nhân, tiêu chuẩn chọn bạn đời, thậm chí cả những vấn đề cực kì riêng tư cũng bị hỏi qua.
18 Tiếng nói thản nhiên của Lạc Dĩ Mạt không ngờ lại có hiệu quả thần kì. Tất cả sinh viên có mặt ở đấy lập tức ngây người trong chốc lát.
Lạc gia, chính là gia tộc hiển hách mà họ không thể dây vào, Lạc Dĩ Mạt là người của Lạc gia sao? Nếu như vậy, lẽ ra khi hắn đặt chân vào Phong Dương, phải có ít nhiều chấn động, sao lại có thể yên phận như thế?
Nghĩ đến đây, từ bốn phía bắt đầu có chút xôn xao.
19 Sấm sét giữa trời quang!
Gân xanh trên trán Lạc Dĩ Mạt đồng loạt nổi lên.
Hắn lao tới trước mặt Ân Nhược Triệt, nắm lấy cổ áo anh, gầm gừ qua kẽ răng: “Thầy, thử, nói, lại, lần, nữa, xem!”
“Ta, thà, bị, bọn, họ, thuốc, còn, hơn, bị, ngươi, cưỡng, bức!” Ân Nhược Triệt không biết lấy đâu ra dũng khí, đem từng chữ từng chữ lặp lại rõ ràng trước mặt hắn.
20 “Thầy à, thầy có biết mấy ngày nay em đã làm gì không?” Lạc Dĩ Mạt cắn nhẹ bờ môi của anh, mơ hồ hỏi, “Em đang học cách lấy lòng đàn ông, học cách làm sao để thầy phải khóc lóc, cầu xin em thỏa mãn thầy.