61 Vào bữa tối, Lạc Dĩ Nhu vẫn dai dẳng hỏi dồn về vấn đề này, cho đến khi Lạc Dĩ Mạt từ chối đế lần thứ N+1 thì mới tạm kết thúc.
“A… Mệt quá đi!” Rốt cục cũng thoát khỏi màn tranh cãi ầm ĩ của anh em nhà họ, vừa ra ra khỏi phòng ăn, Ân Nhược Triệt đã vươn người than thở…
“Mệt gì vậy?” Lạc Dĩ Mạt ôm eo anh từ phía sau.
62 “Ngốc, thầy đang thương hại em đấy sao?” Lạc Dĩ Mạt nhìn vào gương mặt tràn ngập vẻ đồng cảm kia, bất giác mỉm cười. “Sớm biết thầy nghe xong sẽ tỏ ra như vậy, thì em đã không kể cho thầy nghe rồi!”
“Thầy à, thầy đã nghe qua những cặp song sinh thường có thần giao cách cảm không?”
“Hình như có từng nghe” Ân Nhược Triệt hơi nghiêng đầu một chút, đột nhiên lộ nét hưng phấn nắm lấy tay áo Lạc Dĩ Mạt “Hai người cũng vậy phải không? Thứ cảm giác ấy? Hai người cũng có phải không? Nói nhanh đi! Nói nhanh đi!”
“Cái này thì…” Lạc Dĩ Mạt trầm ngâm một hồi, nhìn đôi mắt lấp lánh sự hiếu kì kia, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì Dĩ Nhu là một lão hòa thượng tâm hồn trong sạch, quanh năm suốt tháng đều sống thanh đạm, không bao giờ phát sinh ham muốn… Nên em muốn biết, lúc em hưng phấn, thì anh ấy có cảm thấy hưng phấn hay không?”
Gương mặt Ân Nhược Triệt chốc lát đã tối sầm hẳn lại.
63 Lạc Dĩ Mạt tiến về phía trước, cúi người chui giữa hai tay đang bị trói chặt của Ân Nhược Triệt. Từ từ luồn vào, rồi từ từ đứng dậy, khiến cho không gian vốn đã nhỏ hẹp càng thêm chật chội.
64 “Chào buổi sáng, anh trai!”
“Chào buổi sáng, Dĩ Nhu. ”
Sau khi ngủ một giấc thoải mái, cả hai cùng đi xuống cầu thang, lên tiếng chào hỏi kẻ đang ở dưới nhà uống trà đọc báo, tức Lạc Dĩ Nhu.
65 Lạc Dĩ Nhu đứng trên đuôi một chiếc thuyền nhỏ ở giữa mặt hồ.
“Nhìn Dĩ Nhu thật sự giống một bức họa!” Ân Nhược Triệt ngồi trên bờ chăm chú nhìn hắn.
66 Nguyên tố thứ năm? Ân Nhược Triệt rất muốn bắt chước giọng điệu của Lạc Dĩ Mạt, thô lỗ hỏi: Nguyên tố thứ năm là cái quỷ gì?
“Tiểu Triệt, thầy biết tên tiếng Anh của Dĩ Mạt là gì không?” Lạc Dĩ Nhu không giải đáp ngay thắc mắc cũng anh, mà bắt sang một chuyện khác.
67 Những ngày nghỉ hạnh phúc quả thật trôi qua quá nhanh, kì nghỉ tại trang viên Hoa Lài của bọn họ đến hôm nay là kết thúc.
Ân Nhược Triệt và Lạc Dĩ Nhu đứng ở cổng lớn chờ Lạc Dĩ Mạt gọi xe về.
68 An Dương đi đến khoa mỹ thuật tạo hình, nơi từng được xem là chốn đông đúc nhất Đông Dương. Ân Nhược Triệt lúc này đang ngồi trong góc của gian phòng, hai tay ôm gối, đơn độc co người lại.
69 Trong chiếc lồng vàng lộng lẫy này, Lạc Dĩ Mạt đã bị giam cầm tròn 29 ngày rồi.
Ngày ấy, sau khi hắn bị tức tốc gọi về, bước vào trong nhìn thấy nét mặt của cha mình, hắn đã ngầm hiểu mọi chuyện đã đến lúc cam go.
70 Hơn mười lăm ngày của tháng kế tiếp cũng trôi qua. Ân Nhược Triệt vẫn nằm lặng trên giường mình.
Chỉ cách đây không lâu… Khi vẫn còn hạnh phúc bên nhau, bọn họ vẫn thường ân ái trên chiếc giường này.
71 Môi của An Dương mang theo mùi vị quen thuộc của đàn ông.
Trong cổ họng đầy dư vị của rượu cùng vị cay chát của thuốc lá, hoàn toàn khác với nụ hôn cuồng nhiệt của Lạc Dĩ Mạt.
72 Lạc Dĩ Mạt nhìn chằm chằm hai cánh cửa vuông vức che ngay bên ngoài cửa sổ. Mỗi ngày, những người đến đưa cơm cho hắn đều mở cánh cửa ấy rồi đẩy thức ăn vào.
73 “Nhược Triệt, Lạc Dĩ Mạt đang ở trong thư phòng. ”
Là thật ư? Ân Nhược Triệt không dám tin bước xuống giường. “Cám ơn anh An Dương. ”
“Đợi đã!. ” An Dương đột nhiên đưa tay ngăn anh lại.
74 Ân Nhược Triệt đứng ở cửa cám ơn người tài xế của An Dương. Lạc Dĩ Mạt thì đi vào trong phòng, quan sát chung quanh. Thành thật mà nói, An Dương quả là người chu đáo tỉ mỉ, trong phòng đều là đồ dùng hàng ngày của họ ở Phong Dương, ngay cả quần áo trong tủ cũng là những y phục quen thuộc.
75 Ân Nhược Triệt bước nhẹ về phía cửa. Những ngày tháng sống chung thật ngọt ngào, cả hai chẳng khác nào vợ chồng mới cưới. Mỗi ngày Lạc Dĩ Mạt đều đặn đưa đón anh.
76 “Thầy, thật vui là em có thể gặp được thầy. ”
“Hở?” Còn tưởng Lạc Dĩ Mạt sẽ lao vào anh giống như hổ đói vồ mồi, sau đó đè anh ra xử tử ngay tại chỗ… Nhưng, hắn chỉ ôm ghì anh vào trong lòng, một chút động tác quá đáng cũng không có, điều này khiến cho não bộ của Ân Nhược Triệt rơi vào tình trạng chết lâm sàng.
77 (*) Thực Chi Tính Dã: “Ăn cũng thuộc về bản chất”. Câu nói của Mạnh Tử, trích trong “Mạnh Tử — Cáo Tử Thượng”.
Ý chỉ: Sự đói khát cũng như dục vọng (Thực) đều là một bản tính tự nhiên của con người (Tính).
78 “Thầy, la lên đi!” Đã gần đạt đến đỉnh điểm, Lạc Dĩ Mạt không ngừng tăng tốc, từng cú đẩy đều chạm vào điểm nhạy cảm sâu thẳm trong anh.
“A a a… Dĩ Mạt… A a… Tuyệt quá… Dĩ Mạt… Cậu đẩy tuyệt quá… A a…”
Bị âm thanh ấy kích thích, Lạc Dĩ Mạt ấn anh xuống, phần eo nằm hẳn trên bàn, phần mông bị hắn giữ lấy giữa không trung.
79 “Thầy, hôm nay là do thầy quyết định, thầy muốn đi đâu?”
Ban đêm… chính là thiên đường của các cặp tình nhân. Tràn ngập đường phố là những đôi uyên ương ôm ấp vô cùng thân mật.
80 “Triệt, không ai có thể thay thế được thầy. Thầy chính là tình yêu duy nhất đời này kiếp này của em…”
“Dĩ Mạt. ” Hóa ra tình cảm con người cũng có thể bày tỏ bằng cách này.