21 Tay kia của Lạc Dĩ Mạt cầm lấy phần thân thể vừa mới có cảm giác của Ân Nhược Triệt, nhẹ nhàng ma sát. Dường như cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay của Lạc Dĩ Mạt, dục vọng bên trong Ân Nhược Triệt dần dần nảy nở.
22 Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng rút vật ở sâu trong cơ thể anh ra, buông bàn tay đang kiềm hãm thân dưới, bằng một động tác đem phần hạ thể căng cứng đẩy vào bên trong.
23 Sáng sớm. Không biết đã là tia nắng thứ bao nhiêu rọi qua tấm rèm cửa quên kéo đêm trước, uể oái chạm vào chiếc giường ngỗn ngang phía bên trong gian phòng.
24 “Cuối cùng thì cậu muốn gì?” Xấu hổ cũng qua đi, Ân Nhược Triệt nhịn không được lên tiếng hỏi, không gian đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Em nói rồi, em thích mùi vị của thầy, thích hơn bất kì người con gái nào!” Lạc Dĩ Mạt nghiêm túc trả lời.
25 “Giảng viên khoa mỹ thuật đều nhàn hạ thế này sao?” Lạc Dĩ Mạt nhìn quanh quất tòa mỹ thuật rỗng tuếch không bóng người, đong đưa chân nói.
“Sinh viên khoa luật đều ăn nói độc địa thế này sao?” Ân Nhược Triệt trừng mắt liếc hắn.
26 Hôm đó, Lạc Dĩ Mạt bảo là đã cuối kì, không thể đến gặp anh trong một thời gian. Tuy rằng quan hệ của cả hai vẫn có chút chưa rõ ràng. Nhưng ngay từ đầu, Lạc Dĩ Mạt đã xác định anh là của hắn, suốt ngày đều quấn lấy anh.
27 “. . . . . . Ưm. . . . . . ”
Trong khi Ân Nhược Triệt quay lưng về phía hắn. Lạc Dĩ Mạt đã dùng tay trái khẽ nghiêng đầu anh ra sau, nuốt hết những lời phản kháng yếu ớt kia vào cổ họng.
28 Lạc Dĩ Mạt lần thứ hai đưa gương mặt đến gần, chiếc lưỡi linh hoạt dễ dàng tiến vào trong đôi môi đang hé mở, hôn sâu.
Những kích thích trên thân thể khiến cho Ân Nhược Triệt gần như tan vỡ.
29 “Như thầy muốn. . . . . . ” Lạc Dĩ Mạt hung hăng tiến thẳng vào trong thân thể của Ân Nhược Triệt. Không chút lưu tình bắt đầu điên cuồng đẩy tới.
“Chậm một chút.
30 “Có đỡ hơn chút nào chưa?”
Ân Nhược Triệt ngồi trên sàn nhà, thân thể lõa lồ được bao bọc bởi chiếc áo rộng thùng thình của Lạc Dĩ Mạt, không những vậy còn bị hắn ôm cả người lẫn áo vào trong lòng.
31 Ngày nghỉ đúng hẹn mà đến.
Khoa mỹ thuật nhàn rỗi được ưu tiên nghỉ trước, theo đó thì giảng viên nhàn nhã Ân Nhược Triệt cũng có tên trong nhóm đầu tiên được về nhà.
32 Những ngày ở nhà thật thoải mái, nhưng cũng có chút buồn chán.
Nháy mắt một cái, thị trấn cổ kính đã vui vẻ đón chào năm mới.
Cũng như mọi gia đình khác ở đây, Ân gia cũng đã háo hức chuẩn bị từ lâu.
33 Ân Nhược Triệt mang theo quả tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy vội về phòng. Ngay khi đóng cửa lại, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.
“Triệt.
34 “Con trai ngốc, lên đường mạnh giỏi. Nhớ mau chóng đem về cho cha mẹ đáng thương của con một cô con dâu xinh đẹp nữa đấy!” Bà Ân nhón chân lên, bấu véo gương mặt chẳng có bao nhiêu thịt của con trai mình.
35 Bắt đầu từ ngày mai, sẽ là kì hạn ba ngày cho sinh viên nhập học.
Lạc Dĩ Mạt sẽ quay lại trường vào ngày thứ mấy đây?
Bức họa anh vừa hoàn thành cuối cùng đã được đặt tên là 《 Mai 》.
36 Qua học kì mới, mọi thứ không hề có thay đổi gì đáng kể. Khoa mỹ thuật của Phong Dương vẫn vĩnh viễn an nhàn như vậy.
Sau kinh nghiệm chia ly lần trước, Lạc Dĩ Mạt dù ở khoa luật xa xôi vẫn luôn tận dụng mọi thời gian có thể để ở bên cạnh Ân Nhược Triệt.
37 “Thầy, thầy còn nhớ tôi không?” Một giọng nói quen thuộc lay động không gian trầm lắng êm đềm của khoa mỹ thuật.
“Nhớ chứ, nhớ chứ… anh chính là… Bá Nhạc!” Ân Nhược Triệt kích động thốt lên.
38 “Hiệu trưởng, thầy vừa nói gì?” Ân Nhược Triệt không dám tin tròn mắt nhìn vị hiệu trưởng uy nghiêm trước mặt mình.
“Trường muốn cử thầy đi làm một nhiệm vụ.
39 Trong lòng bùng lên ngọn lửa đấu tranh mãnh liệt. Ân Nhược Triệt không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy An Dương sang một bên, hai tay nắm chặt lấy cổ áo mình, hét lên.
40 Nơi mà Lạc Dĩ Mạt kéo Ân Nhược Triệt đến lại là nhà vệ sinh. Sự phẫn nộ đã kiềm nén suốt đêm không cho Lạc Dĩ Mạt thời gian kéo anh đến phòng hắn, mà trên đường đi đã vô thức quẹo vào nơi này.