121 Edit: Tiêu Dao Tử
Mùa đông một năm sau.
Cũng là quán bar ấy của một năm trước.
” An Dương, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi thế này a?” Túc Lão cười ha ha rót đầy cái chén trước mặt An Dương.
122 Edit: Tiêu Dao Tử
” Ai vậy? Nhược Triệt? Ai nha, cậu sao lại đến đây? Mau, mau vào đi!”
Người tới không phải Thiên Tuân, cư nhiên lại là Ân Nhược Triệt.
123 Edit: Tiêu Dao Tử
‘ Khước Diệc Phiền, chúc mừng cậu đậu vào trường đại học hòa thượng truyền thuyết nha. Thiếu gia tôi giờ tả ủng hữu ôm, chơi thật sự là vui thú cực kì! Tiểu tử, cậu ghen tị không ha!’
Nghe giọng Lạc Dĩ Mạt truyền đến, Khước Diệc Phiền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu tử này, trong não trừ mấy trò này thì đúng là chả còn cái gì.
124 Edit: Tiêu Dao Tử
Kéo theo hành lí, Tống Chỉ Hi từ phòng ngủ bốn người chuyển tới phòng đôi của Khước Diệc Phiền.
Mang hành lí thu thập sạch sẽ đứng trước cửa phòng, từ nay về sau đây là nơi cậu sẽ sống.
125 Edit: Tiêu Dao Tử
Cảm giác thân thể Tống Chỉ Hi chậm rãi thả lỏng, ngón tay đang ở bên trong rốt cục có thể thong thả chuyển động.
Khước Diệc Phiền thật cẩn thận mà khuyếch trương nơi kia, tay còn lại vẫn không quên tiếp tục chăm sóc phân thân cậu.
126 Edit: Tiêu Dao Tử
Tống Chỉ Hi rúc đầu trong chăn, lăn qua lộn lại thiệt nhiều mà vẫn không ngủ được, chiếc giường bên cạnh đã thật nhiều ngày không có ai nằm……
Từ sau ngày đó, giao dịch giữa cậu và Khước Diệc Phiền coi như lập thành.
127 Edit: Tiêu Dao Tử
Nam nhân đang nắm tóc cậu hung hăng tặng cậu một quyền vào bụng, Tống Chỉ Hi kêu lên đau đớn, cảm giác dạ dày với ruột cứ như bị xoắn chặt vào nhau.
128 Edit: Tiêu Dao Tử
Liều mạng chạy về phòng ngủ, Khước Diệc Phiền nhìn thấy người đã lâu không gặp.
” Anh đã trở lại. ” Tống Chỉ Hi đối với nam nhân chạy gấp đến mức thở dốc xông vào phòng cười một cái, có điều khuôn mặt sưng đỏ kia có cười thế nào cũng không làm người ta cao hứng nổi.
129 Edit: Tiêu Dao Tử
” Hôm nay anh tan học sớm vậy?” Vừa mở cửa ra, Tống Chỉ Hi đã nhìn thấy ngay nam nhân ngồi trước bàn sầu mi khổ mặt.
” Đừng nói nữa, Lạc Dĩ Mạt, cái tên hỗn đản trọng sắc khinh bạn.
130 Edit: Tiêu Dao Tử
Tống Chỉ Hi cuống quít lắc đầu, khuôn miệng đáng thương bị bịt kín chỉ có thể phát ra mấy thanh âm kháng nghị nhỏ vụn, cậu nhìn nam nhân trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.
131 Edit: Tiêu Dao Tử
” Ngoan. ” Khước Diệc Phiền giơ tay phải ra, dùng đầu ngón tay ở trên cánh mông vẫn còn lưu lại chưởng ấn bị đánh lúc nãy ái muội vẽ vòng vòng, khẽ vuốt vài cái sau, ngón tay dừng lại giữa huyệt khẩu đang không ngừng co rút.
132 Edit: Tiêu Dao Tử
Từ sau đêm đó, Tống Chỉ Hi cảm thấy mối quan hệ của cậu với Khước Diệc Phiền đã thay đổi.
Bọn họ bắt đầu có một ít loại ôm ấp như tình nhân bình thường, Khước Diệc Phiền đột nhiên thực thích hôn cậu, luôn nhè lúc cậu không chú ý mà chiếm chút tiện nghi.
133 Edit: Tiêu Dao Tử
Tống Chỉ Hi biết, kỳ thật Khước Diệc Phiền đã yêu cậu, chỉ có điều anh không muốn thừa nhận, hoặc là nói anh không dám thừa nhận. Cậu biết anh có một người cha luôn yêu thương anh rất nhiều, mà anh nguyện ý vì cha làm bất cứ chuyện gì, ví như, hy sinh chính tình cảm của mình.
134 Edit: Tiêu Dao Tử
Khước Diệc Phiền lảo đảo chạy trên hành lang.
Câu nói của An Dương như một gáo nước lạnh, đem hắn giội đến tỉnh táo. Hắn tận đến bây giờ vẫn muốn trốn tránh chuyện của mình với Tống Chỉ Hi, thậm chí còn muốn để mặc kệ cho thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng An Dương lại đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
135 Edit: Tiêu Dao Tử
” Chỉ Hi!” Nhìn thấy người mỗi lần gặp đều đang ngẩn ra, Tống Chỉ Hi, Khước Diệc Phiền cười a a ngồi xuống bên cạnh cậu. ” Thật có lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất, em chờ lâu rồi đúng không?”
Lắc lắc đầu, cậu không nói câu nào.
136 Edit: Tiêu Dao Tử
Không đành lòng tiếp tục nhìn nam nhân thống khổ mà giãy dụa, Tống Chỉ Hi chỉ có thể thay anh lựa chọn.
” Diệc Phiền, từ một khắc bắt đầu kia cả tôi lẫn anh đều biết, chúng ta là không có khả năng cùng một chỗ, phân cảm tình này nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
137 Writer: Therubycass
Beta: Tiêu Dao Tử
===========================
Bốn năm sau.
Khước Diệc Phiền tiếp quản công việc kinh doanh của Khước gia.