101 Hai người họ đi chụp vài tấm ảnh đơn giản theo ý của ông Ân. Sau đó tổ chức một buổi lễ đổi cách xưng hô nho nhỏ nhưng trang trọng tại Ân gia. Như vậy, Ân Nhược Triệt đã chính thức gả cho hắn.
102 “Tại sao?” Cuối cùng Ân Nhược Triệt cũng dời ánh nhìn yêu thương khỏi những vết sẹo kia, mở to mắt nhìn hắn.
“Vì… em nhớ thầy. ” Lạc Dĩ Mạt ngồi dậy, tựa trán mình vào trán anh.
103 Một năm sau.
“Dĩ Mạt, nhanh lên đi, mẹ giục cả buổi rồi. ” Ân Nhược Triệt đứng ngay trước cửa hối thúc.
Một năm trôi qua, mẹ anh đã mê tít tài nghệ nấu nướng của Lạc Dĩ Mạt.
104 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"Trữ Triêu Ca!" Một tiếng thét chói tai của phụ nữ ở một ngã tư đường vắng vẻ không một bóng người.
Trữ Triêu Ca giật mình khi nhìn thấy người đàn bà.
105 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
An Dương đem Trữ Triêu Ca lên xe, cởi chiếc áo dính máu rồi nhanh chóng quấn khăn cho hắn, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng khí hậu rất lạnh không thể chủ quan.
106 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"Bị anh hầu hạ như vậy thật kỳ quái. " Yên vị trong lòng An Dương, Trữ Triêu Ca đột nhiên nở nụ cười.
An Dương đặt hắn lên giường, chiếc khăn quấn quanh người hắn tuột xuống.
107 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"An Dương, Lạc gia đưa thiệp mời tới. " Trữ Triêu Ca đặt bức thiệp lên bàn An Dương. "Là thiệp đính hôn của Lạc Dĩ Mạt.
108 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"An Dương, chúng ta có dự lễ đính hôn không?"
"Không, ta trực tiếp đến khách sạn. " An Dương nhìn lại mình trong gương, cầm lấy áo khoác.
109 Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"Triêu Ca, chúng ta đến nhà Nhược Triệt. "
Trữ Triêu Ca không nói gì, bẻ lái hướng về phía đường tới nhà Ân Nhược Triệt.
110 Edit: Tiêu Dao Tử
” Tôi ở trong xe chờ anh, anh đi một mình đi. ” Trữ Triêu Ca nói với An Dương bên ngoài cửa xe.
” Cậu có thể yên tâm sao? Để tôi một mình đi gặp cậu ấy? Cậu không sợ……” Hạ thấp người xuống, An Dương nói với người đằng sau cửa kính xe.
111 Edit: Tiêu Dao Tử
An Dương cái gì cũng chưa nói, giành lấy quần áo trong tay cậu vứt xuống sàn nhà, lôi kéo cậu bước nhanh hướng đến phòng ngủ của mình.
112 Edit: Tiêu Dao Tử
” Đừng che. ” Bắt lấy bàn tay Trữ Triêu Ca đang muốn che đi nơi hạ thân, sau đó lại cố định cả hai tay lên quá định đầu. Anh lại nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân đang siết chặt của người kia, cuối cùng mới hôn lên đôi môi
An Dương cong lưng, không muốn vì thể trọng của mình khiến cho cậu không thể thở được, nhưng nụ hôn nhiệt tình của anh cũng khiến Trữ Triêu Ca cơ hồ sắp ngạt đến nơi, anh hôn như muốn lấy hết không khí của cậu, ngặm nhấm từng phân, xâm lược vào trong vòm miệng.
113 Edit: Tiêu Dao Tử
Áp lực không thể ngăn cản biến thành thanh âm đứt quãng không ngừng truyền ra từ khóe miệng cố mím chặt của Trữ Triêu Ca, thanh âm không lớn, nhưng thực câu nhân mê hoặc.
114 Edit: Tiêu Dao Tử
Vốn là người có thói quen dậy sớm thế mà Trữ Triêu Ca hôm đó lại phá lệ ngủ đến tận gần trưa.
Trên đầu là mấy bao cao su dùng rồi cùng một đống khăn giấy dùng rồi……
Dưới chân là bình nước bôi trơn chỉ còn một nửa cùng một đống bao vẫn còn mới tinh……
Trữ Triêu Ca cúi đầu nhìn An Dương vẫn thản nhiên ngủ say, thống khổ kêu một tiếng.
115 Edit: Tiêu Dao Tử
Trữ Triêu Ca hung hăng dập xuống điện thoại, cậu đã biết ngay việc này không thể để cho Thiên Tuân biết!
Sau ngày ấy, Thiên Tuân mỗi ngày đều gọi điện trêu chọc cậu một phen, khiến cậu tức đến cứng họng mà không làm được gì.
116 Edit: Tiêu Dao Tử
Bất an, ngoại trừ bất an cũng chỉ có bất an.
Bọn họ kết giao đã hơn một năm, là tình nhân kề cận của An Dương. Anh dẫn cậu đến rất nhiều nơi ước hẹn, cũng cho cậu rất nhiều bất ngờ cảm động, cũng mang đến cho cậu những khoảng khắc lãng mạn không cùng, nhưng không biết vì sao, dạo gần đây, cậu càng ngày càng cảm thấy bất an.
117 Edit: Tiêu Dao Tử
” Triêu Ca, Thiên Tuân, các ngươi thực chậm a. ”
Thiên Tuân nhận lấy chén rượu Hưu Ngôn đưa qua một hơi uống cạn. ” Coi như rượu phạt đây nha, hai tên hỗn đản nhà ngươi trước khi trở về cũng phải thông báo một chút chứ, bọn ta thời gian chuẩn bị cũng không có.
118 Edit: Tiêu Dao Tử
=============
Tớ báo trước, trong này có một đoạn Nam x Nữ nha…
Ai không chịu được đừng đọc nha:))
=============
khi cánh cửa mở va vào tường vang lên thành tiếng, Trữ Triêu Ca mới phát hiện bản thân hóa ra đã bước vào trong phòng
Đứng giữa cánh cửa, một cô gái mặc váy màu trắng đứng ở bên trong đang nhìn về phía cậu.
119 Edit: Tiêu Dao Tử
Mở ra cửa nhà An Dương, đá văng đôi giày dưới chân, Trữ Triêu Ca mới đi được hai bước, An Dương đã từ trong đi ra.
” Tôi đã nghĩ cậu sẽ không trở lại, các cậu uống……” Câu nói của An Dương tắc lại trong ngực, nhìn thấy hình dáng Trữ Triêu Ca, nụ cười vốn ngự trên mặt không hiểu sao trở nên sưọng ngắt.
120 Edit: Tiêu Dao Tử
Kêu lên một tiếng đau đớn, An Dương ấn đến mức khiến cậu đầu váng mắt hoa. Sau đó, thân thể của người kia liền ép chặt lên trên.
Ngực dán vào vách tường lạnh như băng, phía sau chỉ còn cách một tầng quần áo là thân thể nóng rực của người kia, anh còn chưa làm cái gì, cậu đã bắt đầu thấy hưng phấn.