141 Hiện giờ, không chỉ có một mình Cố Trầm Chu đang suy nghĩ.
Đứng ở vị trí cách nơi Cố Trầm Chu và Tiết Minh San đang ngồi khoảng mười bước, người cầm đầu hỏi Hạ Hải Lâu đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh:
“Giám đốc Hạ, tôi mang người đến cả rồi, ngài muốn làm thế nào đây?”
Nói xong những lời này, người đàn ông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhìn về phía cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ, cười nói:
“Thực ra nếu Giám đốc Hạ muốn cô gái này cũng chẳng cần lao thẳng vào, tìm một chỗ đánh cho hai gậy, khiến nam tàn phế rồi bắt nữ đi chẳng phải tốt hơn ư?”
Hạ Hải Lâu đặt hai tay lên trên tay lái, khóe môi nhếch lên khiến nụ cười có phần lạnh lùng hơn thường ngày:
“Cô gái này để tặng cho các người chơi đùa.
142 Hậu quả trực tiếp của cuộc điện thoại có phần trắng trợn này chính là lúc Cố Trầm Chu tan tầm cùng ngày, vừa mới trở về nhà từ cơ quan đã nhìn thấy thư ký Trương Hao Thanh của Cố Tân Quân ở trong phòng khách nhà mình.
143 Rốt cuộc anh thích điểm nào ở Hạ Hải Lâu ư?
Đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Trầm Chu suy nghĩ về vấn đề này, kỳ quái nhất là mỗi lần anh suy nghĩ thì đều sẽ đi đến một câu trả lời không hoàn toàn giống nhau.
144 Cả đêm nay Cố Tân Quân đều không ngủ ngon.
Cho dù lúc sáng ông nói chuyện với Trịnh Nguyệt Lâm rất thản nhiên, nhưng đợi đến khi bà thực sự gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm vài ngày, hơn nữa còn hẹn mấy vị phu nhân trong kinh thành cùng đi thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp xong, Cố Tân Quân nằm trên giường nghỉ ngơi lại không hề thấy buồn ngủ.
145 Nhờ thường ngày luôn bảo dưỡng thỏa đáng, Cố Tân Quân nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc đã cảm thấy cơn khó chịu trong người vơi đi. Thực ra ông cũng chỉ bị nhiễm lạnh, ho nhẹ và cáu bực trong lòng chứ không có vấn đề gì.
146 “Anh họ ba lại khách sáo nữa, chẳng phải em đã bảo anh gọi em Hải Lâu là được rồi sao?”
Tin tức này dường như đã khơi lên được hứng thú của người ở đầu điện thoại bên kia, đợi đến khi giọng nói tiếp tục truyền ra từ microphone thì đã không còn sự lười nhác ban đầu, thay vào đó là âm cười vừa lòng.
147 “Dạo này cô Tiết thế nào rồi?”
Cố Trầm Chu thành thạo nói lời xã giao với đối phương.
“Nói thật á?”
Tiết Minh San hỏi ngược lại, sau đó khẽ cười rộ lên:
“Nếu như nói thật, vậy thì dạo này cuộc sống của tôi thực ra không được tốt lắm.
148 Câu hỏi này không hề nằm ngoài dự kiến của Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu cười cười chẳng bận tâm, hắn trả lời đối phương:
“Vẫn còn thấy chút mới mẻ, dù sao Cố Trầm Chu vẫn có những điểm không giống với tất cả những kẻ khác.
149 Chiếc du thuyền màu trắng từ tốn di chuyển về phía trước trên mặt biển rộng mênh mông bát ngát theo sự điều khiển của chủ nhân.
Hạ Hải Lâu vui vẻ ngâm nga điệu nhạc trong miệng không ngừng lại chút nào, vừa lái thuyền hắn còn vừa thỉnh thoảng quay đầu về phía sau nhìn Cố Trầm Chu đã nằm im dưới sàn phía sau lưng: Người nằm trên sàn tàu dường như đã hoàn toàn mất ý thức, ly thủy tinh vỡ thành vô số mảnh nhỏ rải rác trên tấm thảm màu xám, một nửa nằm cạnh cánh tay Cố Trầm Chu, nửa còn lại ít hơn bị thân hình đã ngã xuống đè lên, chỉ để lại vài mảnh chỉ lớn hơn móng tay lóe sáng dưới ánh mặt trời.
150 Khi đầu óc con người ta hoàn toàn trống rỗng thì họ sẽ hoàn toàn hành động theo ý thức cuối cùng còn sót lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Trầm Chu rơi khỏi thân thuyền, Hạ Hải Lâu liền bổ nhào về phía trước, nửa thân thể vươn hẳn ra bên ngoài, hơn nữa hắn quả thực đã chạm được vào thân thể đối phương: Cách một lớp vải dệt mềm mại của áo vest, trong đám bọt nước lạnh lẽo tung lên, thân thể mềm dẻo của người kia dường như còn truyền đến nhiệt độ ấm áp –
Lại một con sóng khác đánh lên boong thuyền.
151 Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu trong vài giây. Trên mặt hắn rất nhanh xuất hiện một nụ cười quyến rũ, nơi đáy mắt lóe lên một mạt sáng rực tựa ánh sao, câu trả lời rõ ràng lại ngoài dự đoán của người khác:
“Không sai, em nói xong rồi, có cần em sắp xếp máy bay đưa anh về nước không?”
Đáp án này không phải là đáp án trong dự kiến của Cố Trầm Chu, nhưng việc ngoài ý muốn xảy ra khi ở bên Hạ Hải Lâu đã quá nhiều, cũng chẳng thiếu một chuyện thế này.
152 Đèn pin chiếu rọi ra những đốm sáng hình bầu dục di chuyển liên tục trên những ống kim loại khác nhau, ngón tay dính xăng đen thui vặn chặt nắp đậy két nước lại.
153 Chiếc notebook đặt trên bàn bắt đầu tiến vào trình tự tắt máy, di động ở bên cạnh chợt kêu vang. Cố Trầm Chu nhấc điện thoại lên, vừa mới ‘A lô’ một tiếng đã nghe thấy một giọng nói du dương uyển chuyển ở đầu điện thoại bên kia gọi một tiếng ‘Tiểu Chu’.
154 Quá trình điều nhiệm từ huyện Thanh Hương qua thành phố Phúc Châu* bình tĩnh đến mức tựa như một viên đá nhỏ lăn vào trong dòng sông lớn rộng ngàn mẫu, hoàn toàn không thể khiến mặt sông gợn chút sóng nào.
155 Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu gặp lại Hạ Hải Lâu sau chuyến du lịch đến đảo Faroe.
Anh không lập tức tập trung ánh mắt của mình vào mục tiêu trước mắt mà quay sang đánh giá chi tiết trong căn phòng này trước.
156 Toàn bộ những thứ xuất hiện trong tầm mắt Hạ Hải Lâu đều chỉ còn một màu sắc duy nhất.
Căn phòng trắng bệch cũng những gương mặt tái nhợt đã hoàn toàn vây chặt hắn.
157 Tình trạng của Hạ Hải Lâu dạo gần đây cũng không ổn lắm.
Hắn hành động, ăn uống, ngủ nghỉ đều hoàn thành theo đúng trình tự và hạn định, tựa như không có gì khác biệt so với người bình thường, nhưng thực ra thì ngoại trừ những hành động theo bản năng của thân thể ấy, Hạ Hải Lâu cả ngày chỉ ngồi nguyên một chỗ không nói năng gì cả, cho dù Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh trò chuyện với hắn thật lâu thật lâu cũng không có được nửa câu trả lời, giống như linh hồn của chủ nhân thân thể này đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình, chỉ để lại một thể xác coi như là đang sống.
158 Vào đúng ngày đó một tuần sau, Hạ Hải Lâu chuyển từ viện điều dưỡng đến căn nhà Cố Trầm Chu thuê trong thành phố Vân Trực.
Về căn nhà có diện tích không khác với căn ở huyện Thanh Hương, Cố Trầm Chu không cần phải ngày nào cũng lái xe đến viện điều dưỡng ngay sau khi tan tầm, cũng sẽ không đến mức gục đầu ngủ ngay sau khi lái xe từ viện điều dưỡng về nhà, vừa tỉnh ngủ đã lập tức đi làm.
159 Huyện Thanh Hương, thành phố Phúc Châu, thành phố Vân Trực, Đặc khu Giang Hải, thành phố Tam Dương tỉnh Bạch Nam.
Cục trưởng, Thính trưởng, Trưởng phòng, Bí thư Đảng ủy, Thị trưởng thành phố.
160 Lần này thì Hạ Hải Lâu thực sự ngây người ra:
“Chung Mộ? Em chơi tên đó khi nào nhỉ? Không hề có chút ấn tượng nào!”
Cố Trầm Chu cầm cốc giữ ấm lên uống một ngụm trà, thầm nghĩ đối phương đúng là thẳng thắn, trực tiếp dùng động từ, đúng là chỉ cần một chữ mà người nghe đã hiểu ngay:
“Ba năm trước cậu ta đến tìm anh, dù sao đây cũng đã là chuyện cũ, ai biết được em còn chẳng nhớ chính cậu nhóc mà em từng ngủ cùng?”
“… Là do số người quá nhiều nên em thực sự không nhớ được.