101 Ông chủ Phương kí hợp đồng mua bán với người dân trong thôn còn đến sớm hơn cả dự đoán của mọi người.
Khoảng 2 giờ 40 phút chiều, một chiếc xe jeep đi vào trong thôn, mấy đứa nhóc ngồi xổm ở cửa thôn chơi bắn bi lập tức tản ra, vừa hô ‘Xe đến rồi! Xe đến rồi!’ vừa chạy về nhà mình.
102 Cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến nơi đầu lưỡi khiến da đầu Cố Trầm Chu như muốn rách toạc.
Anh cau mày rút lưỡi ra khỏi hàm răng kia, cố đè nén cảm xúc muốn đưa tay lên che miệng lại nhưng không thể kìm nổi cảm giác kinh ngạc đang dâng tràn trong lòng không dứt.
103 Vào đông, trời luôn tối sớm hơn bình thường.
Sườn núi gập ghềnh đầy vụn đá tản mác khắp nơi rõ ràng là không phải nơi nghỉ ngơi thoải mái gì. Hạ Hải Lâu mới nằm một lúc đã nhíu mày đứng dậy khỏi mặt đất, nhấc áo sơ mi trên người lên rung rung dốc sạch đám vụn đá không biết đã chạy vào trong từ lúc nào, hai tay còn luồn vào đuôi mái tóc nhuộm đỏ rực cào cào, không chỉ lấy ra một đám bụi đất mà còn vớ được xác hai con côn trùng to bằng móng tay, màu cà phê không biết là giống gì.
104 Sự im lặng đại khái chỉ diễn ra trong một hơi thở ngắn ngủi.
“Vào nhà ngồi chút không?”
Răng nanh nghiến chặt giày xéo rồi nuốt cái tên Hạ Hải Lâu xuống rồi, Cố Trầm Chu liền cất tiếng chào hỏi Hạ Hải Lâu, đồng thời cũng thuận tay dùng chìa khóa mở cửa phòng.
105 Đêm nay, Cố Trầm Chu có một giấc mơ đã lâu không thấy.
Anh ở trong mơ đứng trong một căn phòng vừa cao vừa rộng chất đầy quà tặng.
Đỉnh phòng nhọn hoắt, mấy tấm kính chung quanh nhờ vào ánh đèn hoặc ánh sáng mặt trời mà hắt lại đủ loại màu sắc sáng rực, tấm thảmtrải dưới đất màu đỏ thắm, vách tường trắng như tuyết cùng những họa tiết hình người có cánh được vẽ kín trần nhà.
106 Ngay lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng sửng sốt, chấn động lại truyền đến một lần nữa cực rõ trong phòng VIP: Bức màn run rẩy, bộ đồ ăn rung bần bận, sàn nhà nhấp nhô không ngừng…
Cố Trầm Chu vì đang đặt nửa thân mình lên người Hạ Hải Lâu nên nhất thời không đứng vững, vì sàn nhà chấn động mà hơi lảo đảo.
107 Toàn bộ buổi sáng hôm nay, di động của Cố Tân Quân không được yên lặng lấy một lần.
Lúc nhận tin tức về trận động đất ở huyện Thanh Hương truyền đến là rạng sáng năm giờ, người đầu tiên nhận được tin tức là thư kí mới Trương Hao Thanh của Cố Tân Quân.
108 Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm một trước một sau ngã lăn ra đất.
Dư chấn rất mạnh nhưng không kéo dài lâu, không đến ba mươi giây, thế giới chấn động điên đảo mạnh mẽ đến mức sắp sập đột nhiên yên lặng không chút rung động trở lại, lặng lẽ giống hệt như lúc nó xuất hiện.
109 Khi Hạ Hải Lâu tỉnh dậy thì có chút cảm giác không biết giờ là ngày hay đêm.
Ánh sáng mờ mịt trước mắt đong đưa liên hồi, đầu căng căng đau đớn, hắn vừa định động đậy thân thể một chút thì phát hiện tay chân đều khó có thể nâng lên giống như bị đeo thêm chì, hắn muốn phát ra tiếng nhưng cổ họng khô khốc, giọng nói như thể dù muốn thế nào cũng không phát ra nổi một tiếng.
110 Hạ Hải Lâu nằm trong bệnh viện ở kinh thành khoảng một tháng. Trong thời gian một tháng này, Cố Trầm Chu ngoại trừ hai ngày đầu còn liên tục chạy vào mỗi ngày một lần ra thì cũng biến mất tăm hơi – qua hai ngày đó, Cố Trầm Chu đã thẳng thắn nói với Hạ Hải Lâu rằng anh muốn về huyện Thanh Hương.
111 Cuộc sống ở chung với Hạ Hải Lâu, với Cố Trầm Chu mà nói thực ra là có chút bất ngờ.
Ngày ở chung đầu tiên, Hạ Hải Lâu nói ‘ngủ chung một giường’ trong thang máy, với Cố Trầm Chu thì quả thực không sao cả – nếu anh đã chuẩn bị cho Hạ Hải Lâu vào ở thì đương nhiên cũng không keo kiệt việc ngủ cùng một giường – nhưng khác hẳn với trước kia, lần này Hạ Hải Lâu thực chất cũng chỉ nói cho có, buổi tối ấy bọn họ ăn xong món cay Tứ Xuyên về nhà, Hạ Hải Lâu lại chạy thẳng về phòng mình, đóng kín cửa lại không biết là làm trò gì.
112 Nhà họ Thẩm cũng giống phần lớn gia tộc nổi tiếng khác, tùy tiện quơ một cái, bất kể là xa gần cũng có thể vẽ ra được một người anh em thân thích.
Hạ Hải Lâu chỉ ngồi trong phòng khách vài phút đã dựa vào tư liệu mà mình lấy được, lần lượt ứng đối đầy đủ với những người trong phòng khách.
113 Chuyện xảy ra trên đường quay về sơn trang Thiên Hương chỉ là chút lông gà vỏ tỏi ngoài ý muốn.
Cố Trầm Chu nói xong địa chỉ với người trẻ tuổi ngồi trong BMW xong liền tiếp tục lái xe, chở Hạ Hải Lâu quay về sơn trang Thiên Hương.
114 “Cố Trầm Chu. ”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu đột nhiên vang lên bên tai Cố Trầm Chu, chất giọng có phần khác với bình thường, uyển chuyển giống như có thể kéo ra được tơ đường, lại dính dấp giống như niêm dịch để lại sau khi thân rắn trườn qua:
“Chơi vui không?”
Hắn vừa mới hơi nâng thân trên đã hé miệng để lộ hai chiếc răng nanh, Cố Trầm Chu liền dùng miệng chặn miệng đối phương một cách chuẩn xác để ngăn chặn răng nanh đang ngấp nghé phần vai và cổ mình – anh đoán là Hạ Hải Lâu muốn cắn lên vai hoặc cổ mình, cho dù không phải cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, hiện giờ đối phương cũng đang cắn xé bờ môi anh đó.
115 Cố Trầm Chu bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.
Khoảnh khắc tỉnh lại từ trong mơ, đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cảm giác cả đêm mơ thấy ác mộng lúc trước, toàn thân mỏi mệt đến độ dù ngủ hay không cũng chẳng khác gì nhau.
116 Cô gái mặc lễ phục tím tựa như hoàn toàn không hề nghe thấy lời nói của Cố Trầm Chu, nụ cười trên gương mặt vừa khiêm tốn lại vừa xinh đẹp, hơn nữa không nói nhiều thêm mà uống cạn rượu trong ly:
“Chủ nhiệm Cố, ly này là kính ý dành cho ngài, hôm nay có thể gặp được Chủ nhiệm Cố là vinh dự của em.
117 Những chuyện xảy ra tiếp theo quả thực là trôi chảy thuận lợi.
Hai người không kịp xem xong chương trình tin tức đã quấn quít lấy nhau đi lên tầng ba, ôm chặt nhau rồi ngã xuống chiếc giường lớn màu đỏ rực.
118 Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì tuyết đã bay lất phất.
Cố Trầm Chu vỗ Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh dậy hỏi bữa sáng hắn muốn ăn gì, sau khi nhận được câu trả lời ‘Gì cũng được’, anh mặc quần áo vào đi xuống tầng một, đầu tiên là vo sạch gạo bỏ vào trong nồi áp suất, tiếp đó anh mở cửa sổ sát đất đã được khóa từ đêm hôm trước rồi đi ra ngoài sân chuẩn bị luyện quyền một lần.
119 Vịnh Sơ Vân là một điểm thắng cảnh du lịch kết hợp cả rừng và biển nằm ở vùng ngoại ô cách kinh thành 331 km về phía Bắc. Cố Trầm Chu từng đi qua đây một lần, nhưng bởi vì muốn đến chỗ đó phải đi qua một con đường chưa được sửa xong cực kì khó đi nên chỗ này cũng chưa được khai phá mấy.
120 Thời gian rơi từ độ cao hơn mười thước xuống đến làn nước thật sự chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Một giây trước gió vẫn còn thổi ào ào bên tai; giây tiếp theo, chất lỏng đen ngòm lạnh lẽo ập đến từ khắp bốn phía xung quanh tựa như một căn phòng tối om không chút ánh sáng, ‘ầm’ một tiếng đã khóa kín người ở bên trong.