121 Cách một lớp kính cửa trong suốt, sóng biển vòng đi vòng lại trên bờ cát trắng, một đóa hoa trắng muốt nở rộ theo từng con sóng ào đến rồi lại úa tàn theo từng đợt sóng rút đi.
122 Ngày Âm lịch đầu tiên của năm 2014 có nhiệt độ rất thấp, nhưng bầu trời lại trong vắt tràn đầy ánh nắng rực rỡ.
Tuyết rơi xuống vào đêm giao thừa hầu như đã tan cả, sau giấc ngủ trưa, người nhà họ Thẩm mấy ngày trước gấp gáp chạy từ đủ các nơi về thăm người thân đã ra ngoài chơi đùa nô giỡn, trò chuyện cực kì vui vẻ.
123 Cố Trầm Chu luôn không có ý kiến gì với những đề nghị của Hạ Hải Lâu, anh cũng không hề hưởng ứng mà chuyển luôn đề tài:
“Cậu còn việc gì không?”
Hạ Hải Lâu cũng chẳng quá để tâm, hắn bỏ qua đề tài này giống như Cố Trầm Chu:
“Lời này nên là do tôi hỏi anh mới đúng, buổi tối anh có bận việc gì không?”
“Không.
124 Không thể phân rõ tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai liên tục là của ai.
Thứ của Hạ Hải Lâu vẫn đâm vào trong cổ họng của Cố Trầm Chu, chỉ còn lại một đoạn rất nhỏ ở bên ngoài.
125 Việc ở chung với Hạ Hải Lâu, tính trên các mặt thì có vẻ còn kỳ lạ hơn một chút so với những gì mà Cố Trầm Chu suy đoán lúc trước.
Đó là một loại cảm giác kỳ lạ cực kì phức tạp.
126 Đau đớn kịch liệt xuất hiện cùng tiếng động vang lên truyền đến khuỷu tay anh trong nháy mắt – ngay khoảnh khắc Hạ Hải Lâu bóp cổ mình, Cố Trầm Chu lập tức nâng cánh tay lên, dùng bàn tay đỡ lấy đầu, khuỷu tay nâng cao không kịp thu lại nên va mạnh vào mặt gương!
Tiếng mặt gương vỡ ra tuy không đặc biệt vang dội, nhưng trong dư quang khóe mắt, anh thấy vết rạn lan ra với tốc độ đặc biệt nhanh chóng, tựa như chỉ một thoáng hoảng hốt mà trong tầm mắt anh chỉ còn lại mặt gương bị vỡ vụn ra.
127 Người nằm bên dưới không hề cử động cũng không hề nói chuyện.
Hạ Hải Lâu liền kiên trì không ngừng hôn môi rồi liếm cắn đôi môi của đối phương, từng chút từng chút một, từng chỗ từng chỗ một, kiên nhẫn mà bướng bỉnh muốn truyền hết nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của mình qua.
128 “Hai ngày nữa ạ?”
Cố Trầm Chu không nhìn Hạ Hải Lâu nữa. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, tự mình từ chối Cố Tân Quân:
“Hai ngày nữa thì không được ạ, chỗ con vẫn còn chút chuyện.
129 Sau buổi tối thăm dò ngày hôm đó, Hạ Hải Lâu liền có chút khác thường so với lúc trước.
Loại ‘Khác thường’ này cũng không đặc biệt rõ ràng, thường là mỗi ngày lại có một chút thay đổi, ví dụ như hôm nay Hạ Hải Lâu làm một bữa ăn tối phong phú, ngày mai hắn lại nhắc đến chuyện ở công ty của mình với Cố Trầm Chu, ngày sau nữa hắn ôm chăn lên giường của Cố Trầm Chu ngủ qua đêm, lại tiếp một ngày nữa, chăn quay về còn người thì ở lại.
130 Đại biểu của tập đoàn Jason đến nơi này vào ngày thứ Bảy trong sự chuẩn bị cẩn thận của huyện Thanh Hương, sớm hơn ngày đã hẹn một ngày.
Cũng may là từ trên xuống dưới huyện Thanh Hương đều vô cùng coi trọng lần khảo sát này nên đã sớm chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi việc, đừng nói đoàn khảo sát đến trước hẹn một ngày, cho dù đến trước thời hạn ba ngày thì Dương Huống Tài phụ trách tiếp đón và toàn bộ hành trình vẫn có thể tiến hành rất trôi chảy.
131 “Đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?”
Đằng sau bất chợt có giọng nói của một người khác truyền đến.
Hạ Hải Lâu hoàn toàn không biến sắc mà quay đầu lại, giơ giơ di động lên, nói:
“Với Vương Phương.
132 “Chủ nhiệm Cố, tôi có vài chuyện muốn nói với ngài…”
Khi Cố Trầm Chu đang đứng trong nhà bếp rửa đồ ăn thì nhận được cú điện thoại này. Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh anh quấn tạp dề quanh người đang cầm một cái muôi cán dài đảo canh khoai màu trắng sữa trong nồi, vừa nếm vị vừa cho thêm muối và hạt nêm.
133 Lúc Cố Trầm Chu về đến nhà thì thời gian cũng không tính là muộn, còn cách hơn mười phút nữa mới là đúng tám giờ tối.
Đèn trong phòng khách và TV đều đang bật nhưng không hề có một ai, Cố Trầm Chu cởi áo khoác ra treo lên mắc áo trong phòng khách trước rồi đi vào phòng tắm rửa mặt rửa tay, sau đó mới đi về phía phòng mình.
134 – Ván gỗ: Hề hề hề hề.
– Hàm Phiến: Sét đánh rồi… @Cẩm Cẩm
– Xuân Tiết: Uống nhầm thuốc à? @Cẩm Cẩm
– Tóc Quăn: Hay là gặp ma! @Cẩm Cẩm
– Bình Nước: Thật không khoa học… @Cẩm Cẩm
– Thư Bản: Tai họa @Cẩm Cẩm
– Hộp Nhạc: Thật đáng ghét! @Cẩm Cẩm
– Cẩm Cẩm: Không sao đâu.
135 Khi bầu trời vẫn còn là một mảng tối đen thì Hạ Hải Lâu đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Vị trí hắn nằm ngủ ở sát bên cửa sổ, khi gió lạnh heo hắt luồn qua một khe hở nhỏ của cửa sổ vào trong phòng thì thổi phất qua mặt hắn, tạo cảm giáchơi ngưa ngứa.
136 Hai người cùng ăn cơm trưa xong, Hạ Hải Lâu cũng không đi ngay mà ngồi lại trong văn phòng nói chuyện với Cố Trầm Chu, thỉnh thoảng còn nói sang những việc mà Cố Trầm Chu đang phụ trách hiện tại, mãi đến khoảng hai giờ chiều thì hắn mới xách cái hộp cơm khổng lồ kia rời khỏi tòa nhà trụ sở Huyện.
137 Cố Trầm Chu đã từng đoán rất nhiều đáp án, nhưng anh lại không hề ngờ rằng Hạ Hải Lâu sẽ dứt khoát nói ‘Em nhận thua’ với anh.
Hoặc nên nói rằng anh chưa từng nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày nghe thấy Hạ Hải Lâu thừa nhận bản thân đã thua.
138 Lúc Cố Trầm Chu nhận được điện thoại trong văn phòng mình thì một đoàn xe Audi thuần sắc đen vừa mới nối đuôi nhau ngay ngắn lăn bánh vào trong cổng lớn của trụ sở.
139 “Huyện trưởng, hỏng chuyện rồi, vừa rồi Dương Huống Tài nói với tôi rằng người của tập đoàn Jason thông báo cho ông ta biết là hợp đồng đã được ký, là Thị trưởng Phương trên thành phố tự mình ký tên!”
Thư ký của Lưu Hữu Dân bất chấp thể thống ghé tai thì thầm với Lưu Hữu Dân ngay trước mặt mọi người chính là để nói một câu này.
140 Ba ngày sau khi cuộc họp do Thị trưởng Mễ chủ trì kết thúc, Lưu Hữu Dân đến trường Đảng báo cáo, Cố Trầm Chu được thăng chức lên Bí thư Đảng ủy của Cục Công thương, xem như là nhảy được một bước lớn lên cao.