1 Dịch Kỳ ngồi trên sô pha, vừa gọt táo cho đứa cháu trai mới năm tuổi vừa mỉm cười lơ đãng nghe nó líu ríu kể chuyện ở trường, thanh âm trẻ con non nớt mang theo chút phụng phịu vô cùng đáng yêu.
2 Sau đó, tiểu Dịch Kỳ liền biết vì sao Triệu Phúc Nguyên được mọi người gọi là Đại ma vương!
Tiểu Dịch Kỳ có một thời gian dài về sau tự hỏi tại sao mình lúc đó lại thấy cậu ta cô đơn, đáng thương chứ? Phải nói là đáng khinh thì đúng hơn!
Đại ma vương mỗi ngày đi học nếu không chép bài thì cũng là không làm bài tập, còn thường xuyên gây sự đánh nhau với các lớp khác, đặc biệt là lớp Cao Nguyên, bởi vì bên lớp Cao Nguyên cũng có một đứa nhóc quậy phá không thua gì Đại ma vương, tụi con trai lớp này đều phải kêu đứa nhóc đó là Đại ca!
Còn lý do vì sao phải kêu là Đại ca, là bởi vì ở nhà Đại ca có một anh trai rất thích phim xã hội đen Hồng Kông, cậu bé cũng hay xem cùng với anh trai, cảm thấy mấy người làm Đại ca xã hội đen trong phim đặc biệt oai phong, cho nên cũng muốn làm Đại ca cho oách!
Đại ma vương đụng độ Đại ca, hai đứa nhóc con liền hăng máu gà mà lao vào nhau quần ẩu, buổi học nào về cũng là lấm lem bụi đất.
3 Càng khiến tiểu Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt đó là, ngày hôm sau vào học, Đại ma vương cư nhiên đuổi bạn cùng bàn của cậu đi, hiên ngang ôm cặp đến ngồi bên cạnh cậu nói, “Vợ chồng nên ngồi chung với nhau!”
Ác mộng bắt đầu từ đó!
Mỗi ngày đi học, Đại ma vương luôn luôn nghiễm nhiên nhét vở bài tập vào trong cặp của tiểu Dịch Kỳ, vẻ mặt chính kinh nói, “Bà xã có nhiệm vụ phải làm bài tập cùng ông xã!”
Mỗi khi có bạn trong lớp nỗ lực tiếp cận tiểu Dịch Kỳ, hoặc là nảy sinh đụng cham da thịt gì với cậu, Đại ma vương liền hung thần ác sát xông ra, “Không được đụng vào bà xã tớ!”
Lúc vô tình đụng phải Đại ca lớp Cao Nguyên, Đại ma vương liền kéo tay tiểu Dịch Kỳ, hất mặt nói, “Đây là bà xã tao, bọn mày không được kiếm chuyện với cậu ấy!”
Mỗi lần đến phiên tiểu Dịch Kỳ trực nhật, Đại ma vương sẽ đoạt lấy chổi từ trong tay cậu.
4 Đại ma vương theo sau tiểu Dịch Kỳ vào phòng, đưa mắt quan sát chung quanh một vòng rồi nói, “Phòng gì nhỏ quá vậy?”
Tiểu Dịch Kỳ vừa nghe xong thật sự muốn xù lông, hung hăng trợn mắt nhìn Đại ma vương, “Kệ tớ!”
Đại ma vương chợt mỉm cười, vẻ mặt khá hài lòng, “Nhưng rất sạch sẽ, tốt lắm!”
Tiểu Dịch Kỳ hừ một tiếng, không thèm nói nữa.
5 Tiểu Dịch Kỳ cam chịu diễn vai công chúa, ngồi trước bàn học cầm kịch bản lệ chảy đầy mặt.
Đại ma vương bắt chéo chân ngồi trên giường tiểu Dịch Kỳ, vô cùng tự nhiên vừa đọc kịch bản vừa nhịp nhịp chân, một tay thỉnh thoảng bốc lạc rang cho vào miệng nhai rốp rốp.
6 Tiểu Mạn cười tủm tỉm, nhìn Đại ma vương hỏi, “Tiểu Nguyên, công chúa Tiểu Kỳ có phải rất xinh đẹp hay không a?”
Đại ma vương vẫn nhíu mày, bộ dạng nghiền ngẫm nửa ngày mới lắc đầu trả lời, “Xấu muốn chết!”
Tiểu Dịch Kỳ nghe xong nháy mắt muốn xù lông, mặc dù cũng không nghĩ cậu ta sẽ khen mình, nhưng ít nhất cũng đừng có phũ phàng mà nói thẳng vào mặt người ta là ‘xấu muốn chết’ vậy chứ!
Lớp phó văn thể mỹ cũng bức xúc, “Này mắt cậu nhìn thế nào vậy chứ, Tiểu Kỳ đáng yêu vậy mà!”
Đại ma vương chỉ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
7 Kết thúc phần thi buổi chiều, đại hội thể thao chính thức khép lại. Lớp của tiểu Dịch Kỳ đoạt giải nhì kéo co, giải ba chạy tiếp sức 2000m, riêng trò hai người ba chân của tiểu Dịch Kỳ và Đại ma vương thì cực kỳ thê thảm, cả vòng loại cũng không qua nổi!
Đại ma vương tức giận trừng trừng nhìn tiểu Dịch Kỳ, ác độc mắng, “Ngu ngốc!”
Tiểu Dịch Kỳ tuy rằng rất bực mình vì bị mắng, nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng chấp nhận, tự mình ủy khuất, bởi vì quả thật lỗi là tại cậu.
8 Hội diễn văn nghệ kết thúc, mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo vốn có của nó.
Đại ma vương vẫn cứ làm những chuyện mà một Đại ma vương nên làm.
9 Buổi trưa, Dịch Kỳ phải xuống đại sảnh lấy ít tài liệu được gởi đến quầy tiếp tân, sau khi trao đổi mấy câu với nhân viên phụ trách thì nhận một chồng tài liệu thật dày rồi trở lại thang máy.
10 Triệu đại tổng tài đưa tay nâng kính mắt, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ tên.
Mọi người gọi thức ăn xong, Triệu đại tổng tài gọi thêm hai chai vang Pháp giá đắt muốn chết.
11 Dịch Kỳ vẻ mặt khổ bức nhìn Đại ma vương, tự sâu trong đáy lòng tự vấn, bản thân mình phải chăng trước kia ăn ở thất đức, nên kiếp này mới bị trời trừng phạt, phái một tên Đại ma vương như vậy đến để ám mình!
Tổng tài hiện tại lại là tên Đại ma vương chuyên đi ức hiếp mình trong suốt ba năm tiểu học, hỏi cậu làm sao sống được đây trời!
Nhưng mà, Dịch Kỳ lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu cố gắng phân tích suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hiện tại cả hai đều là người trưởng thành, cho dù anh ta có là Đại ma vương, cũng chỉ là chuyện hồi còn bé, mình không cần phải sợ, không cần phải loạn.
12 Đại ma vương nhếch miệng cười cười, bình thản vô cùng vươn tay cầm ly rượu vang trước mặt đưa lên miệng nhấp một ngụm, động tác cực kỳ ung dung tao nhã, tựa như chuyện mình vừa nói chẳng có gì đáng ngạc nhiên mà là một sự thật hiển nhiên, bình thường đến không thể bình thường hơn, tỉ như nói ‘sáng nay trời đẹp quá ha’ vậy!
Mọi người sau một hồi chấn động thì hoàn hồn lại, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.
13 Xúc cảm mềm mại mát lạnh, cùng với hương vị ngọt ngào từ đôi môi truyền đến làm Đại ma vương như si như say, đầu lưỡi lần vẽ theo đường cong cánh môi, sau đó lợi dụng lúc chủ nhân của đôi môi ấy còn đang sững sờ chưa kịp khép miệng lại, nhanh chóng duỗi đầu lưỡi vào bên trong thăm dò.
14 “Tiểu Kỳ, như thế nào lại khóa trái cửa rồi?” Dịch Hiểu Phong buồn bực gõ cửa phòng ngủ.
Dịch Kỳ nghe tiếng anh trai đập cửa thì hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn còn bị Đại ma vương giữ chặt đặt ở trên cửa, vì vậy lúng túng vươn tay đẩy anh ra, “Buông, buông tay ra coi…”
Đại ma vương nhíu mày, “Em vẫn chưa trả lời tôi!”
Dịch Kỳ thật sự gấp muốn chết, “Trả lời cái gì chứ, anh mau buông tay ra đi…”
Đại ma vương nâng cằm Dịch Kỳ, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, “Thật sự cần tôi phải nhắc lại sao, hử?”
Dịch Hiểu Phong bên ngoài thực buồn bực, “Tiểu Kỳ, đang làm gì vậy?”
Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, “Tôi nhớ, nhớ rồi, anh buông tay ra đi!” Trên đời này có ai vô lý hơn cái tên Đại ma vương nữa hay không chứ? Ỷ mình sức lực lớn hơn rồi muốn làm gì thì làm sao? Đồ hỗn đản nhà anh!!!!
Đại ma vương nhếch môi cười, cố tình kề sát vào tai cậu hỏi, “Nhớ cái gì?”
Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mẫn cảm, Dịch Kỳ cảm thấy sau lưng rung lên, mặt lại không tự giác mà đỏ đến muốn xuất huyết.
15 Những này sau đó, Đại ma vương sẽ mỗi ngày đến đón Dịch Kỳ đi làm, còn mang điểm tâm mà cậu thích đến, buổi chiều sẽ đưa Dịch Kỳ về nhà, trước khi cậu xuống xe sẽ động tay động chân một chút.
16 Dịch Kỳ đứng trong phòng vệ sinh hơn mười phút, cảm thấy cực độ đau đầu với phát hiện kinh hoàng vừa rồi của mình, thật sự là tâm loạn như ma a!
Mình thích Đại ma vương sao?!
Dịch Kỳ ảo não tựa trán vào tấm gương trên tường, trong lòng tự thôi miên mình ― Đây không phải là sự thật! Không phải là sự thật! Là sự thật! A a a không đúng, đây không phải là sự thật!!!
Dịch Kỳ không tiếng động điên cuồng la hét, nhìn cái người cả mặt cả tai đều đỏ bừng trong gương, khóc không ra nước mắt a.
17 Xúc cảm mềm mại ấm áp trên bờ môi khiến Dịch Kỳ toàn thân không kềm nén được mà run rẩy. Cũng không phải là lần đầu tiên bị Đại ma vương hôn, nhưng lần này lại bất đồng, Dịch Kỳ nhìn thấy, trong đáy mắt Đại ma vương tràn ngập một ngọn hỏa nhiệt, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ khiến cho ngọn lửa đó lan ra cả cánh đồng.
18 Đại ma vương cái trán ướt đẫm mồ hôi, hạ thân càng lúc càng căng trướng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhẫn xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Dịch Kỳ từng nụ hôn nhỏ vụn.
19 Sáng thứ hai đi làm, Dịch Kỳ nhận được tin Đại ma vương đi Mỹ công tác một tuần. Vừa nghe thư ký tiểu thư có bộ ngực ngạo đời nói xong, Dịch Kỳ có chút ngẩn ra, trong mắt không nhịn được mà hiện lên một tia mất mát.
20 Tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên ầm ĩ, Dịch Kỳ mờ mịt mở mắt, ánh mắt khô rát đến lợi hại khiến cậu khó chịu nhắm mắt lại, mãi một lúc sau cảm giác ấy mới dần giảm bớt.