201 Bàng Vũ Cầm nói: "Không nên, nhỡ dưới đó có gì nguy hiểm thì sao?" Đỗ Văn Hạo tiếp tục buộc đai lưng, nói: "Đây là giếng khô đã nhiều năm rồi thì còn nguy hiểm gì? Dưới giếng khô không có thức ăn rắn rết coi như chết đói từ lâu rồi.
202 Sợi dây thừng từ từ được kéo lên trên. Dây thừng buộc chặt vào hông Đỗ Văn Hạo, khi kéo lên thít vào làm hắn cảm thấy đau nhói. Càng lên cao càng đau hơn, cơn đau làm hắn không nhịn được khẽ rên lên.
203 "Thi chú!" Đỗ Văn Hạo không ngẩng đầu lên, hắn cau mày đáp trong lúc vẫn chăm chú đọc y thư. Lão đầu say rượu sửng sốt: "Thi chú? Đây chính là một chứng bệnh cổ quái".
204 Nghe xong lão giả vội dẫn Đỗ Văn Hạo đi qua hồ nước tới trước một cái sân, có trồng cây anh đào, lá cây xanh biếc nhưng không có quả. Hàng rào gỗ, nhà tranh, trong sân có một cối xay bằng đá, trên đó có đặt một dụng cụ hốt rác, bên trong có một ít thảo mộc đang phơi nắng.
205 Đỗ Văn Hạo hỏi: "Nó bắt đầu khóc từ bao giờ?' Lý Lương vội nói: "Từ mấy ngày trước, một lão thái thái trong thôn có biết chút y thuật đã xem qua và nói nó bị hoảng sợ, đã dùng kim khâu đốt nóng châm (châm viêm) cho nó nhưng nó vẫn khóc như thế.
206 Lý Xuyên thấy Đỗ Văn Hạo tiến đến hắn khom người thi lễ: "Đỗ tiên sinh". Đỗ Văn Hạo bảo hắn ngồi xuống. Đối với những người quen trực tiếp tìm hắn như Lý Xuyên, Đỗ Văn Hạo đều trực tiếp chẩn bệnh.
207 Vào nửa đêm Phan cục phán tới thăm. Ông ta nói Thái y cục Đề cử đại nhân cho cung nữ ra báo tin bệnh tình trong cũng đã được khống chế nên sắp xếp Đỗ Văn Hạo giảng bài vào ngày hôm sau.
208 Phan phán cục đứng dậy nói: "Được rồi, Vương giáo sư. Hôm nay nghe Đỗ bộ sanh giảng bài, chất vấn thì vẫn tiến hành bình thường nhưng khi nói chuyện cũng phải để ý từ ngữ, không nên có thái độ công kích người.
209 Dư Đậu nghe vậy đột nhiên mồ hôi xuất ra như mưa, mặt mũi trắng bệch, ngồi phịch xuống nền nhà kêu khóc ỏm tỏi. Ngốc Béo thấy vậy nói: "Nhất định vừa rồi nhà ngươi ăn quá nhiều bánh bao.
210 Chiều tối, theo thông lệ, Anh Tử mang Tiểu Khả ra ngoài cho nó chạy nhảy chơi đùa coi như là giãn gân giãn cốt. Mặc dù Tiểu Khả ngày thường đối với mọi người đều rất hiền lành nhưng dù sao nó cũng là một con hổ, không ai dám cho nó chạy lung tung, cũng không ai dám trêu đùa nó quá đáng cả.
211 Lâm Thanh Đại kinh hãi nhìn sang Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo quát bảo hạ nhân: "Mau lên, gọi Ngô Thông và Ngốc Béo đến hỗ trợ, đồng thời mang chút nước tới đây!" Hạ nhân vội vàng chạy đi, Lâm Thanh Đại nói với Đỗ Văn Hạo: "Cần ta giúp ngươi gì không?" "Dư Đậu rất béo, ta muốn cho hắn ngồi thẳng dậy, dùng sức đánh vào sau lưng để hắn nôn hết mọi thứ ra.
212 Trời sáng, Đỗ Văn Hạo cũng chuẩn bị xong xuôi, đi ra tiền đường xem Lâm Thanh Đại đã sẵn sàng đi thành Tây phục chẩn với hắn chưa. Mới ra tới tiền đường, chưa nhìn thấy Lâm Thanh Đại đâu thì đã thấy năm sáu đại hán lừng lững tiến vào.
213 Trong phòng, hai nha hoàn đang đứng bên một cái giường rất lớn, người nằm trên giường hẳn là Đại đương gia của bọn họ. Người này thoạt nhìn tầm hơn bốn mươi, là một trung niên cương trực, nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ rất mệt mỏi.
214 Người tên Hắc tử kia hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Tiểu Mãn. "Nói, là ai sai ngươi tới giám thị chúng ta?" Tiểu Mãn hỏi. Người nọ im lặng không thèm để ý.
215 Trong phòng của Đại đương gia, khi Đỗ Văn Hạo đang ngưng thần chẩn mạch, đột nhiên vị lão đại này hỏi: "Đỗ tiên sinh, tình hình ngoài kia thế nào?" "Không tốt lắm, nữ nhi của ngài cho triệu tập toàn bộ nam nữ già trẻ của thôn đến khu vực trung tâm, nói là có chuyện trọng yếu cần tuyên bố.
216 Một hồi lâu Tiểu Mãn nói: "Ngày mai ta đưa hai người xuống núi. " "Ngươi không phải muốn ta ở đây chăm sóc cha ngươi sao?" Tiểu Mãn lắc đầu, nói: "Ta muốn tiên sinh bảo vệ cha ta, nên ta mới để hai người xuống núi.
217 Chẩn bệnh. Chỉ có thể dựa vào hỏi. Một tiếng thở dài rồi một giọng nói vang lên: "Cũng nửa năm rồi. Lần trước ta cùng Thánh thượng tuần du phía nam, trên đường đi bị cảm nhiễm âm hàn, đường xa mệt mỏi, ta cảm thấy choáng váng liền tìm Thái y xem bệnh.
218 Phụ nhân cười khổ nói thêm: "Ngày thường khi ăn gì cũng chỉ có ngũ cốc, rau quả. Chúng ta nông dân còn có thể có cái gì khác để ăn đây?" "Đại tẩu có mấy hài tử?" Phụ nhân nọ than khóc một tiếng nói: "Không sợ tiên sinh chê cười, đây mới chỉ là lần mang thai đầu tiên, cho nên ta phải hết sức cẩn thận!" Nam nhân đứng bên nói thêm: "Chúng ta thành thân đã được mười ba năm vẫn không có động tĩnh gì.
219 Tiền Bất Thu lấy đan sa và sáu vị thuốc khác cẩn thận nghiền nát. Dùng dấm chua làm tan đi mùi vị của rượu, lại lấy vải phong kín bọc thuốc, ba loại chỉ màu được dùng quấn chặt vào ba cây kim được tẩm rượu, tất cả đặt lên đỉnh nồi đun cách thủy, sau đó tiếp tục hơ trên lửa nóng.
220 Người nọ sau khi uống thuốc nửa tháng liên tục, không tái phục chẩn, cũng không xuất hiện. Khoảng một năm sau, trong một lần xuất chẩn, Diêm Diệu Thủ ngẫu nhiên gặp lại người đó.