41 Tình Không bị nhét vào trong xe một cách thô lỗ, Lôi Ân cũng ngồi xuống cạnh cô ngay sau đó, rồi nói với tài xế ngồi ghế trước: “ Lái xe!”
Phía trước và phía sau, không khí đều nặng nề vô cùng, ngay lập tức, thân thể của Lôi Ân đã đè ép lên thân thể của cô.
42 Nói xong, hắn cúi người, cắn mạnh một cái lên môi cô. Cô nghiêng đầu, cằm bị hắn chế trụ, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Mang theo một chút hơi ấm, toàn thân cô đều nổi da gà, thẳng đếu khi đầu lưỡi của hắn xông vào trong khoang miệng của cô.
43 Đêm nay, Lôi Ân quả nhiên không xuất hiện nữa.
Thậm chí, hai ngày sau Tình Không cũng không nhìn thấy hắn.
Nhưng trong ngôi biệt thự này vẫn còn một người đàn ông – Việt Trạch.
44 Trong căn phòng màu tím, rèm cửa màu tím bị gió thổi tung, tầng sa phiêu dật giống như làn da thiếu nữ mềm mại, tiếng bước chân lặng yên không tiếng động tiến vào.
45 Sườn mặt của Lôi Ân thoắt ẩn thoắt hiện, loang lổ dưới ánh đèn điện khiến cho người ta mất đi sự tỉnh táo. Hắn đi đến bên cạnh cô. Con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen.
46 “ Cái kia…. Buổi tối chúng ta ngủ chung một giường sao?” Tình Không dùng ánh mắt thê lương nhìn hắn. Lôi Ân nhếch mi, dùng ngữ khí lành lạnh nói: “ Hoặc là…… cô có thể ngủ cùng bọn Dịch Hàn, ở bên ngoài sàn!”
Tình Không hít một hơi, lập tức nín thinh.
47 Trước giờ, Lôi Ân cũng không hoàn toàn tin tưởng Sigmund Freud, cho nên đã bố trí tai mắt ở bên cạnh lão. Thật không ngờ, cuối cùng lão vẫn muốn làm phản.
48 Ban đêm, trên biển nổi gió lớn, con thuyền cô linh bị gió thồi có chút lay động, Tình Không không còn sợ hãi như lúc trước nữa, bởi vì bên cạnh cô có người đàn ông này.
49 Tình Không cố hết sức đỡ hắn qua, đẩy những nhành cây dại gai góc chắn trước cửa, bàn tay trắng hồng nhanh chóng xuất hiện những vết ứ hồng. Đợi đến khi vào sâu bên trong hang động vừa tối vừa lạnh, cả cô lẫn hắn đều thở một hơi kinh hãi.
50 Có lẽ do có đám lửa cho nên nó không dám lại gần, những lại nằm xổm ngoài chỗ đó. Tình Không đề cao cảnh giác vô cùng, trong lòng thì lại càng thêm lo lắng bội phần.
51 Có lẽ là do ánh thái dương chói lòa rải ráp trên làn nước biêc, ánh nắng rực rỡ đó giống như một tầng sa mỏng phủ lên làn da trắng ngần của Tình Không.
52 Một loạt họng súng màu đen chĩa thẳng về phía hai người bọn họ, Tình Không cảm nhận rõ ràng bàn tay Lôi Ân nắm lấy tay cô mỗi lúc một cứng nhắc, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay của hắn.
53 Thân hình to lớn của hắn bao phủ trọn vẹn bóng hình nhỏ bé kia. Khi Tình Không nghiêng người, ghé mắt muốn nhìn xem thì Lôi Ân đã nhanh chóng ôm cô gái kia tiến vào trong biệt thự.
54 Tình Không đã hơn nửa tháng không nhìn thấy Lôi Ân, làm bạn với nàng chỉ có một căn phòng trống trải, xung quanh là hoa thủy tiên màu tím.
Loài hoa này được trồng ở đây có lẽ cũng bởi vì cô gái kia?
Không biết vì sao trong lòng Tình Không nổi lên một cảm giác rất ghen tỵ.
55 Thế giới của Sơ Tình, tất cả đều là Lôi Ân, và ngược lại, trong vương quốc của hắn cũng có mình cô là người duy nhất hắn quan tâm.
Bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn, nhưng hắn lại luôn luôn ưu tiên bảo vệ cô.
56 Cô đứng trong hồ, một mảng nước bị bắn ra ngoài, nhìn về phương hướng kia, Sơ Tình đã được đám người bảo vệ nâng dậy, nhưng trên người thì bắn đầy bùn nước, bộ dạng chật vật.
57 Tình Không đứng ở bên ngoài suốt một đêm, bóng dáng quật cường của cô kéo dài dưới ánh trăng. Cô nhìn cả một hồ nước tươi đẹp lúc trước giờ bị biến thành bình địa, trơ trụi một mảnh.
58 “A –” Cô đau đớn thét lên, cổ duyên dáng cong lên theo động tác vội mau của hắn. Mọi cảm giác của Tình Không lúc này giống như cơn nghiện ma túy, chỉ thấy đau, rồi lại thấy khoái cảm.
59 Hắn luôn luôn che dấu rất tốt, thậm chí không dễ dàng tức giận, nhưng hôm nay, không khí trong văn phòng ngay cả Dịch Hàn và Tra Lý cũng cảm giác được mây đen bao phủ.
60 Lôi Ân nghe nói Sơ Tình một ngày không ra khỏi cửa, cũng không ăn gì, hắn tùy tay cởi tây trang nhanh chóng lên lầu.
Giường lớn, thân hình kiều nhỏ cuộn tròn nơi đó, tư thế như vậy rất giống Mộ Tình Không, Lôi Ân lập tức xua tan hình bóng cô trong đầu, ôn nhu tiêu sái đi đến hôn lên trán Sơ Tình,“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“King, anh yêu em sao?” Sơ Tình đột nhiên cảm thấy thực bất an, hắn sủng nịnh cô giống như chuyện bình thường trời xanh mây trắng, nhưng mà hắn chưa bao giờ nói yêu cô.