21 Hắn rốt cuộc có thể thẳng thắn nói chuyện với cô một lần hay không?
“Nhìn biểu tình của cô kìa, không phải là rất cảm kích tôi đấy chứ? Hiểu Dạ?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, đến cuối cùng hắn cũng không định làm người tốt “Tôi không cần cảm kích của cô”
“Anh thực hiện được lời hứa của mình, cho nên tôi cũng sẽ tuân thủ ước định” Đường Hiểu Dạ kiên định nhìn vào mắt hắn “Tôi sẽ làm người hầu cho anh một tháng”
Ánh mắt chợt lóe rồi mau chóng biến mất, haizz.
22 “… Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, kế hoạch kinh doanh tạm thời ngưng lại, các vị có ý kiến gì không?” Ôn Mỹ Phách chậm rãi khép lại sấp hồ sơ, mỉm cười nhìn một vòng những người trong Ôn gia.
23 “Cẩn thận!” Đường Hiểu Dạ theo trực giác đẩy Ôn Mỹ Phách ra, không ngờ chiếc xe kia lại đâm về phía cô. Ôn Mỹ Phách nhanh tay kéo cô lại, giúp cô tránh thoát khỏi bàn tay tử thần.
24 Mắt cô thật sự là bị mù rồi!
“Anh yên tâm, tôi sẽ không khóc. Cho dù có khóc cũng sẽ không phải vì anh” Quật cường đem nước mắt kiềm giữ nơi đáy mắt, Đường Hiểu Dạ lạnh lùng nói.
25 Nếu hắn muốn bức cô rời đi, vậy thì hắn đã thành công.
Khi Ôn Mỹ Phách về đến nhà, đập vào mắt mình chính là hành lý đã được sắp xếp,Đường Hiểu Dạ đang chuẩn bị rời khỏi.
26 Ba ngày sau.
“Cảnh Sách, chú còn nhớ những lời tôi từng nói hay không?” Phòng làm việc rộng lớn tuyệt không có một tiếng động, Ôn Mỹ Phách chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình.
27 Cô uể oải trở về nhà.
“Phải không? Ôn Mỹ Phách tạm thời cách chức cháu, xem ra lần này hắn rất quyết tâm, không muốn buông tha cho Ôn Ngọc Viễn” Về tới võ quán, thanh âm loáng thoang của Đường Thiên Thành truyền ra.
28 Một thân ảnh màu đen ẩn núp bên tường, cẩn thận quan sát xung quanh. Khi xác định không có người mới dám tiến vào văn phòng, mục tiêu là bàn làm việc trong phòng chủ tịch.