1 Edit & Dịch: Emily Ton.
"Xin lỗi, chúng tôi không tuyển dụng phụ nữ trên 30 tuổi!"
Ông chủ nhà hàng không kiên nhẫn nói với Hạ Tinh Hà (夏星河) và đuổi cô ra khỏi cửa.
2 Edit & Dịch: Emily Ton.
Cô mơ thấy tất cả những gì đã xảy ra khi mình bước sang tuổi 19. Những ký ức mà cô nghĩ mình đã mất đi, lại một lần nữa tràn về trong đầu.
3 Edit & Dịch: Emily Ton.
Anh nhớ rằng mình đã đưa cho cô một khoản tiền khá lớn sau khi ly hôn.
Khoản tiền đó đủ để cô sống cả đời, vì sao cô lại gặp qua đau khổ như thế?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, dọc theo đường đi, Tịch Mục Bạch đều luôn tự hỏi về vấn đề này.
4 Edit & Dịch: Emily Ton.
Anh nhíu mày: "Tịch Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì với con vậy?"
"Con không thích gì Sở. " Tiểu Lâm nhấp môi nói thẳng.
Tịch Mục Bạch ngay lập tức hiểu ra tâm tư của nó.
5 "Tịch tiên sinh, người bệnh hôm nay anh đưa tới đột nhiên biến mất, chúng tôi nghĩ rằng cô ấy đã rời khỏi bệnh viện! Tuy nhiên, tình hình của cô ấy thật sự không tốt, hiện tại vốn không nên rời khỏi bệnh viện.
6 Thật sự đúng là mạng cô rất lớn, không chết mà chỉ bị mất đi trí nhớ.
Cha cô, trước khi qua đời - có lẽ đã nhận ra được ý định xấu xa của người vợ - đã cố gắng liên lạc với Tịch gia và yêu cầu bọn họ cưới Tịch Mục Bạch như đã ước hẹn lúc trước.
7 Edit & Dịch: Emily Ton.
Cô đi vào trong phòng, ánh đèn vàng mờ nhạt bao phủ ở trên mặt cô, khiến cô thoạt nhìn càng thêm suy yếu và nhợt nhạt.
"Chỉ là không cẩn thận nên xảy ra tai nạn xe hơi, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.
8 Edit & Dịch: Emily Ton.
"Ừ. " Hạ Tinh Hà liếc mắt nhìn nó một cái, gật đầu.
Hạ Trí cười nói: "Thật sự là quá tốt, khôi phục lại trí nhớ là chuyện tốt! Hãy quên hết hết mọi việc đã xảy ra trước kia, từ nay trở đi chúng ta nhất định sẽ khá lên.
9 Sở Thiên Tâm tươi cười nói, "Thật là tốt. Mục Bạch, cũng đã muộn rồi, anh nhớ ngủ sớm đi. "
"Được, anh sẽ. "
"Vâng, chúc anh ngủ ngon. " Sở Thiên Tâm dịu dàng kết thúc cuộc trò chuyện.
10 Edit & Dịch: Emily Ton.
Tịch Mục Bạch trầm giọng nói, "Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn là mẹ của Tiểu Lâm. Ngay cả là đã ly hôn, cũng không thể để cô ấy sống quá vất vả.
11 Edit & Dịch: Emily Ton.
Hạ Trí nghi hoặc hỏi, "Ai tới?"
Thông thường thì sẽ không có ai tìm nhà tìm bọn họ, cho nên nó thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào tới đây?.
12 "Tổng tài còn có gì phân phó?" Anh quay đầu lại nghi hoặc hỏi.
Đôi mắt đen của Tịch Mục Bạch hơi lóe, trầm giọng xuống dò hỏi: "Thân thể Hạ Tinh Hà thế nào?"
Thường An suy nghĩ một chút, đúng sự thật trả lời: "Hạ tiểu thư thoạt nhìn thực sự rất yếu, tuy nhiên tôi có cảm giác tinh thần của cô ấy vẫn rất tốt.
13 Edit & Dịch: Emily Ton.
Tuy nhiên có chút khó khăn, anh ấy chỉ cho một thời gian nhất định, em không thể làm xong, giờ đang định từ chối anh ấy. "
"Công việc 2000 RMB* là gì?" (RMB: đồng nhân dân tệ của TQ)
Hạ Trí đã rất ngạc nhiên.
14 Edit & Dịch: Emily Ton.
Hạ Trí thật sự bị sốc.
Nó không biết rằng Hạ Tinh Hà biết cách lập trình. . . . . .
Không biết rằng trình độ của cô đã đạt tới mức độ lợi hại như thế này.
15 Edit & Dịch: Emily Ton.
Trong đất nước này, không có người nào biết về quá khứ của cô.
Mọi người chỉ biết, cô là một sinh viên hàng đầu thuộc khoa toán của học viện S.
16 Edit & Dịch: Emily Ton.
Hạ Tinh Hà nhìn vào khoảng trống. . . . . .
Ánh sáng trong mắt cô mờ đi, "Chị cảm thấy vô dụng. . . . . . "
"Ý chị là gì?" Hạ Trí nghe không hiểu.
17 "Hạ Trí. " Anh mở miệng gọi nó.
Nghe thấy giọng nói, Hạ Trí nghiêng đầu đã nhìn thấy anh.
"Tiền bối. . . . . . " Nó vừa cười vừa nói, lập tức đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bên người Đường Tuấn Đình.
18 Người bạn cũ này không bao giờ khách khí với anh.
Vì thế anh đã chọn mấy quyển khó nhất. . . . . .
Đường Tuấn Đình thật ra cũng sợ những quyển sách đó Hạ Trí sẽ đọc không hiểu, nhưng Hạ Trí nói, muốn tìm những quyển sách khó nhất, khó bao nhiêu cũng đều không sợ.
19 "Chị, chờ khi sức khỏe của chị tốt hơn, hãy đến công ty của tiền bối làm đi, công ty họ đãi ngộ rất tốt. Đến lúc đó em có thể làm việc cùng chị. " Hạ Trí nhiệt tình gợi ý.
20 Edit & Dịch: Emily Ton.
Những người khác cũng đột nhiên choáng váng một trận, mắt nhìn thấy mà muốn té xỉu. . . . . .
"Ba ——" Hạ Trí sợ tới mức nháy mắt nhào lên và tiếp được ông.