161 Bàn tay anh dính đầy máu , dùng sức thật mạnh , trực tiếp ném cô lên giườngCơ thể rơi xuống giường lớn , khiến Vũ Nghê nhanh chóng ngồi dậy , trong lòng tìm cách trốn thoát.
162 Hai chữ ‘đê tiện’ như kích thích cô , đôi mắt bồ câu vì thế trợn to :"Tại sao em phải trả lời , anh nghĩ anh là gì của em ?! Lạc Ngạo Thực , so với kinh tởm anh không khác là bao.
163 "Em đoán thử xem !" Lạc Ngạo Thực thở gấp liên tục , giọng nói có chút thâm trầm. Giờ phút này anh cực kỳ cảm thấy thoải mái , thật chẳng hiếm khi cô chịu phối hợp cùng anh như vậy Anh không phủ nhận , lại còn bắt cô phải đoán , khiến cô hết sức đau lòng.
164 Vũ Nghê bị uy hiếp đến hốt hoảng , nhưng liền tỉnh táo ngay được :"Được , anh đừng quên mình vừa nói cái gì , vật chứng này trình lên quan toà , chưa chắc anh thoát tội.
165 Lạc Ngạo Thực đem quần áo trên sàn nhặt lên , sau đó bỏ xuống giường :"Em mặc vào đi , anh đưa em về. Không cần lý luận cùng anh nữa , cho em suy nghĩ một chút.
166 "Mẹ , về sau chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao ?!" Tan giờ học , mẹ và chú cùng nhau tới trường đón cô bé , sau đó hai người được chở tới biệt thự này.
167 "Hai ngày nay , anh hơi bận. . . . . " Người nào đó ra sức hùng biện "Là anh miễn cưỡng , nếu anh thật sự bận rộn , đã cho người khác đón thằng bé về rồi.
168 Lật đi lật lại album đến 4 , 5 lần , tâm trí Vũ Nghê hiện rõ nghi ngờ , cô bối rối nhìn sang anh :"Hình của Lạc Dật đều ở đây sao ?!""Ừm !" Gật đầu khẳng định "Nhưng vì sao chỉ có một vài tấm hình khi mới ra đời , khoảng trống từ ngày thứ mười ba đến một năm sau mới có hình mới ?!" Cô nheo mắt.
169 ". . . . . Khi đó anh còn hận em , cho nên. . . . . " Anh thoáng suy tính , lựa chọn cách dùng từ đơn giản nhất , chặn đứng truy vấn của cô "Anh quá tồi tệ , thằng bé xảy ra chuyện lớn thế này , anh cũng không nói em biết , anh mất nhân tính rồi !" Tiếp tục dùng lực đánh anh , mặc dù tức giận , nhưng biết được tình trạng hiện nay , cô thở phào nhẹ nhõm "Anh mong là mình sẽ được tha thứ ——" Từ trên đỉnh đầu của cô , anh nỉ non thỉnh cầu "Tha thứ , muốn em phải tha thứ thế nào ?!" Cô ngẩng đầu lên , tức giận gầm nhẹ.
170 "Anh không cảm thấy những hình chụp tại studio đều làm người ta đáng yêu hơn sao ?! Hơn nữa trang phục ở đó đều đã xử lý sạch sẽ , làm sao không vệ sinh được !""Vậy à ?! Nhưng anh vẫn không thích chút nào.
171 Vũ Nghê kinh ngạc giống đang gặp phải ác mộng , cô nhìn bà Vương tỏ vẻ ngờ hoặc , chỉ thấy người đối diện gật đầu bảo đảm :"Tôi luôn nghĩ rằng là do tiên sinh vẫn còn nhung nhớ đến cô , thế nên mới dạy Lạc Dật học chữ 'mẹ' đầu tiên"Cô dường như sốc nặng , không tin vào lỗi tai mình :"Anh ta dạy thằng bé chữ đó sao ?!".
172 Người mặc chiếc khoác bông đứng giữa phòng khách , ngơ ngác nhìn người trước mắt :"Wase. . . . . . Wase. . . . . . Đây là thật sao ?!"Vũ Nghê ngồi xổm xuống , giang hai cánh tay chuẩn bị tư thế ôm ấp con trai của mình :"Lạc Dật , ngoan , nhanh đến đây với mẹ !""Mẹ.
173 "Anh , anh đã hứa sẽ không chạm vào em , nhớ chứ ?!" Thanh âm có chút run rẩy , ngón tay nhợt nhạt nắm chặt ống tay áo của người đối diện Trong lòng luôn bảo không được tiếp tục cùng anh ta ái muội , nhưng bàn tay cô không nỡ đẩy ra.
174 Trở về phòng để viết báo cáo là cô muốn chạy trốn khỏi sự bối rối tức thời !Hoan Hoan chạy về gian phòng , tắm rửa xong xuôi , liền được mẹ dỗ dành trên giường.
175 Lạc Ngạo Thực nhíu mày , khẽ nheo cặp mắt :"Vũ Nghê , bây giờ đã khuya lắm rồi , tốt hơn nên để thằng bé nghỉ ngơi !""Em không muốn. . . . . . " Lời anh nói ra càng làm cô ghét , thật muốn cãi nhau với ai kia tại đây.
176 Vừa bước vào thư phòng , Lạc Ngạo Thực bỏ mặc Vũ Nghê một mình , anh đi vào phòng riêng tắm rửa. Sau khi thay quần áo trên người , anh tiến đến gần phía sau lưng cô , vòng tay ôm thật chặt , trong tròng mắt lộ ra dục vọng không thể che dấu"Đừng , mau buông em ra.
177 "Sao vậy ?!" Vũ Nghê không hiểu mở to đôi mắt , chăm chú nhìn Lạc Ngạo Thực Anh nổi gân xanh , vẻ mặt giống như giết người :"Em đoán thử xem ?!". Ánh mắt sắc bén liếc qua quần lót Sắc mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , trong lòng cứ nghĩ bản thân dơ bẩn.
178 Lạc Ngạo Thực nheo cặp mắt , cử chỉ trên mặt vẫn bình thản :"Sự tự tin trước đây của em đâu rồi ?! Không phải đã từng tuyên bố thẳng thừng , Tưởng Vũ Hàng nhất định sẽ yêu mình hay sao ?!"Quan Tĩnh lắc đầu , khổ sở cười :"Đúng vậy , bây giờ không còn nữa !"Biểu tình của anh chợt nghiêm túc , nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện , cam kết :"Chỉ cần em muốn , anh chắc chắn sẽ giúp em , bất kể là có yêu hay không !"Quan Tĩnh dừng lại động tác khuấy cà phê , chiếc thìa nhỏ cũng phát ra tiếng keng thật lớn :"Anh đối với em thật tốt.
179 Bị Lạc Ngạo Thực ôm đột xuất , Quan Tĩnh nghẹn họng , trân trối mở to mắt , sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Vũ Nghê :"Lạc. . . . . . "Khi nghe thấy tiếng cửa mở ra , anh mới buông lỏng cơ thể Quan Tĩnh.
180 "Quan Tĩnh , tớ bây giờ đã hiểu , tại sao cậu lại giúp anh ta mở cửa nhà trọ. Thì ra sau lần ở quán bar , hai người đã là bạn !"Quan Tĩnh không nói gì , đau lòng nhìn Vũ NghêCô càng im lặng càng khiến Vũ Nghê tức giận , cảm thấy bản thân mình như đang bắt nạt cô ấy vậy :"Thật ra việc cậu thích anh ta , cũng là chuyện bình thường , dù sao điều kiện của anh ta so với Tưởng Vũ Hàng tốt hơn nhiều , đúng không !""Không phải vậy.