101 Khi Quan Tĩnh ngã nhào người vào Lạc Ngạo Thực , một sức mạnh bất ngờ làm Vũ Nghê phải nhích qua một bên "Lạc tổng , ly rượu này anh phải uống hết !" Quan Tĩnh đem ly rượu đưa đến khóe miệng Lạc Ngạo Thực , toàn thân ngồi trên người hắn , động tác cả hai tương đối thân mật.
102 "Vũ Nghê , tối hôm nay anh đưa em lên nhà được không ?!"Tròng mắt Tưởng Vũ Hàng lóe lên xúc động lạ thường , loại biểu tình này cô chưa từng thấy qua "Vũ Hàng , anh làm sao vậy ?!""Em vẫn còn vương vấn đối với Lạc Ngạo Thực ?! Cho nên vừa rồi em mới kích động , muốn kéo Quan Tĩnh rời đi ?!" Tưởng Vũ Hàng trầm mặc mấy phút , rốt cuộc cũng mờ lời , hắn cảm thấy mình ngày càng thất bại !".
103 Dingdong ——Dingdong ——Vũ Nghê đang ngồi dựa lưng trên ghế , nghe được tiếng chuông cửa liền đặt ly rượu vang đỏ xuống , sau đó lập tức ngồi dậy , vội vã hướng cửa chạy raKhi mở cửa ra cô còn chưa nhìn thấy người đã trực tiếp lên tiếng :"Sao trở về sớm vậy ?!" Theo như quán tính cô cứ ngỡ người tới là Quan Tĩnh.
104 Vũ Nghê đang định gạt bàn tay to của hắn sang một bên , nhưng là hắn vẫn nhanh hơn một bước , một cái tay khác đè chặt cái ót của cô , làm cho cô không còn cơ hội trốn tránh đụng chạm "Anh có chuyện gì thì nói mau , nói xong thì phải đi ngay !" Vũ Nghê tránh không thoát liền nhíu chiếc mũi xinh xắn , mơ hồ không rõ ý đồ của ai đó Lạc Ngạo Thực nheo mắt , gương mặt áp gần Vũ Nghê.
105 Môi mỏng hướng gần vành tai Vũ Nghê , nhiệt liệt hôn tới :"Không phải là rất thoải mái sao ?! Hử ?!""Ah" Cặp mắt khẽ híp , giọng cô run run khẽ rênNgón tay hắn thẳng tắp thăm dò vào nơi thần bí thơm ngát kia ~~ dùng phương thức nhẹ nhàng chậm chạp rút ra ~~ đưa vào , toàn thân cô trở nên tê dại , cảm thấy linh hồn mình như bị ác ma rút hết chân khí trong người "Ha ha , biết là em sẽ thế này , người hiểu rõ em nhất vẫn là anh.
106 : Dùng miệng dọn dẹp@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
107 Lạc Ngạo Thực nheo lại tròng mắt nhìn người bên cạnh , từ góc độ này thấy được cái mũi nhỏ nhắn càng thêm xinh xắn. Thật ra mà nói , ngũ quan trên mặt của cô và hắn có rất nhiều điểm tương đồng —— âu có lẽ là duyên phận !"Đang suy nghĩ về cô ấy sao ?! Ở đối diện đây thôi mà ——" Không nghe được lời đáp trả , giọng nói của cô có chút đau xót , lại trực tiếp nghĩ tới việc hắn đang muốn cùng —— Quan Tĩnh !Mấy giây sau , hắn thấp giọng mở miệng :"Không có gì !""Không có sao , xem ra anh cùng Quan Tĩnh rất thân , ngoài việc hai người đàm luận về tôi , còn có vấn đề khác ?!" "Cũng không có !" Hắn trả lời vẫn như cũ , căn bản không nhắc tới hai chữ ‘Quan Tĩnh’Nghe giọng điệu tỏ vẻ không quan tâm , nhưng biểu hiện trong quán bar tối ngày hôm qua rất kỳ lạ , ánh mắt của hắn nhiệt tình thiết tha , tựa như bánh mật dán vào trên người Quan Tĩnh "Thật quái lạ , chẳng lẽ Quan Tĩnh không đủ xinh đẹp , không cách nào đá động được anh sao ?!" Trong giọng nói tràn đầy tò mò"Ha ha" Trong tiếng cười của hắn bao hàm một thâm ý khác , hắn đương nhiên hiểu cô muốn hỏi gì , chỉ là hắn không thích nói về chủ đề này.
108 Một mùi thơm phảng phất từ phòng khách truyền đến phòng ngủ , làm người nào đó đang ngủ say như chết bất chợt nhíu mũi , tiếng sôi sục trong bụng phút chốc vang lên , mặc cho cơn buồn ngủ cứ níu lấy mình , thật chẳng muốn mở mắt ra"Oáp" Hai tay Vũ Nghê quơ quào trên không , vươn ra để đánh con ruồi trong giấc mộng Chỉ là con ruồi đáng ghét này lại mém rơi xuống miệng cô , Vũ Nghê hoảng hốt giơ cánh tay lên chống đỡ Lạc Ngạo Thực ngồi ở bên giường nhanh tay lẹ mắt chặn đi sự tấn công , sau đó liền nắm cánh tay nhỏ nhắn kia :"Nếu như em còn chưa chịu dậy , thế thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau !"Nghĩ đến giọng nói vô cùng quen thuộc , khiến người nào đó đột ngột mở mắt.
109 "Chúng ta từng là vợ chồng , nếu bây giờ tỏ ra như người xa lạ , khác nào càng thiếu tự nhiên hơn. Vả lại về phương diện hợp tác , sau này chúng ta còn khá nhiều cơ hội gặp gỡ.
110 Nước mắt của cô khiến sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên khó coi , hắn đem chén trà nặng nề để xuống trên mặt bàn , chậm rãi hỏi : "Khi nào hắn ta đến ?!"Vũ Nghê liếc nhìn đồng hồ , sau đó quay sang :"Trong vòng mười phút sẽ đến , bây giờ đã hơn bốn phút rồi ! Lạc Ngạo Thực , em là người độc thân , em ~ em thật không muốn để cho người khác hiểu lầm !""Sao em không nói rõ là sợ Tưởng Vũ Hàng nhìn thấy , còn người khác nào đây ?!" Lạc Ngạo Thực nhìn về phía Vũ Nghê , hơi nheo cặp mắt , trong không gian thu hẹp này , ánh mắt đó càng thêm đáng sợ , như hai tảng băng , đâm vào cơ thể cô "Không phải vậy" Vũ Nghê lắc đầu phủ nhận "Không cần giải thích !" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng cắt đứt lời cô , khóe môi khẽ nhếch lên tà ác "Hôn anh hai phút , anh sẽ đi ngay !""Anh nói cái gì ?!" Vũ Nghê ngạc nhiên trợn to đôi mắt "Bây giờ còn có năm phút đồng hồ , dĩ nhiên em cũng có thể lựa chọn không hôn.
111 "Quan tĩnh có thuốc thoa ngoài da , em qua mượn cô ấy !" Vũ Nghê hất cánh tay Tưởng Vũ Hàng sang một bên , đi thẳng ra khỏi nhà ——‘Cạch’ Tiếng cửa phòng mở ra , gương mặt xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề đang đứng trước cửa"Quan Tĩnh , tớ vào một chút được không ?!" Vũ Nghê nhỏ giọng dò hỏi.
112 Một tháng trôi qua , khu vực miền Bắc đã bước sang buổi sáng của mùa thu , nhiệt độ buổi tối rất thấp. Chân đạp trên sàn nhà vẫn có cảm giác lành lạnh.
113 "Đó là một đứa bé phiền phức , nó định làm gì nữa đây ?!" Các giáo viên âm thầm hét lên , đối tượng nghe mắng lại là chủ nhiệm lớp của Lạc Dật !"Hỏng bét , tôi cũng không biết !" Giáo viên chủ nhiệm thoáng nâng đầu , nhìn cậu bé Lạc Dật trên đài Chỉ thấy cái mũi nhỏ nhíu lại , sau đó thỉnh thoảng hướng về chủ nhiệm lớp , nháy mắt ra hiệu cầu cứu ! Nhưng tầm nhìn rõ là khá xa , giáo viên chủ nhiệm dường như không hiểu hành động kia !Động tác này tương đối quen thuộc , nhiều năm kinh nghiệm đi phỏng vấn , cô dường như hiểu rõ hàm ý của Lạc Dật.
114 "Vũ Nghê , chị sao vậy ?! Đây chính là tấm lòng của Diêu Hân , vậy mà chị lại ——" Ngữ Sướng cố tình đem chuyện nhỏ hóa to , cô nhất định muốn hạ bệ Vũ Nghê "Thật xin lỗi , chị không cẩn thận , làm rớt !" Vũ Nghê khô khốc mà nói.
115 Trái tim đập từng hồi khó chịu , uất ức , chua xót ngày càng gia tăng , một loại cảm xúc đau buốt trước ngực :"Anh muốn để em trở lại bên cạnh anh , vậy anh có thể nói cho em biết , đây là ý gì ?!"".
116 : Bác bỏ đề án@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
117 Lời nhắc nhở của Vũ Nghê khiến các đồng nghiệp tỉnh ngộ , nếu như không có chứng cớ xác thực , đừng nên bứt dây động rừng , làm thế chẳng khác nào chọc trúng tổ ong.
118 : Ý muốn làm mẹ@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) @Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
119 "Phó Hoan Hoan , Phó Hoan Hoan ?! Kỳ lạ nha , nghe sơ cứ tưởng đổi tên , cậu cũng thật lợi hại , đem sửa lại họ của mình ?!" Lạc Dật đưa tay lên bàn , suy tư , nhìn người ngồi bên cạnh , nhỏ giọng hỏi.
120 Lần đầu tiên gặp phải cớ sự này , khiến Vũ Nghê không kịp đối phó , chỉ lần lượt giải thích một câu :"Thật xin lỗi , tôi không phải mẹ của Lạc Dật. Chị à , chị hiểu lầm rồi !""Dì à , dì hiểu sai rồi , đây là mẹ con , không phải mẹ của Lạc Dật !" Hoan Hoan đứng ở gần bên , lễ phép giải thích , trợ giúp giải vây cho mẹ Lạc Dật nhìn người bị hiểu lầm đang tỏ ra bối rối , khuôn mặt cậu bé vô cùng bình thản , ung dung chấp nhận sự tình.