181 ‘Ào’ một chậu nước lạnh hướng phía chân cầu thang dội xuống , toàn thân Vũ Nghê ướt đẫm. "A. . . . . . " Vũ Nghê hét lên , lau nước trên mặt , nhanh chóng quay đầu nhìn lạiChỉ thấy bóng lưng gầy nhỏ của một người đàn bà , tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm "Chị à , chúng ta nói chuyện được không ?!" Vũ Nghê đuổi theo hô to "Biến , nếu như cô không mau đi , đừng trách tôi tiếp tục dội nước , mau cút , ghét nhất bọn ký giả !" Người đàn bà bên trong quát lớn Gió lạnh thổi qua hành lang , cô lạnh đến nổi cắn chặt hàm răng với nhau , quyết định rời khỏi đây trước.
182 "Phó Vũ Nghê , có việc tìm em. . . . . . " Lạc Ngạo Thực mở lời khiến hai người đối diện trơ mắt đứng nhìn. . . . . Mặc cho anh dắt mình vào trong xe , cô thơ thẩn không nói lời nào.
183 "Ưm. . . "Hai tay cô dùng sức đấm vào bả vai anh , người nào đó ngạo mạn đồng thời dịu dàng hôn tới , tiết tấu càng lúc càng chậm Xua tan giận dữ , anh dường như đắm chìm ngọt ngào cùng cô.
184 "Sao em lại tới đây ?!" Lạc Ngạo Thực khẽ cau mày , Quan Tĩnh thỉnh thoảng xuất hiện , có điều ~ thật không đúng lúc !"Em tới hỏi anh một chuyện , may mắn Vũ Nghê cũng đang ở đây , không còn gì tốt hơn rồi !" Quan Tĩnh tháo cái mũ màu đen ở trên đầu xuống , mái tóc dài bóng mượt buông xỏa trên lưng.
185 "Tình thân !" Lạc Ngạo Thực cướp lời nói ra hai chữ"Ha ha , hai người đã là ‘tình nhân’ , vậy còn muốn cùng tôi giải thích cái gì ?!" Thừa nhận rồi , cuối cùng anh ta cũng phải thừa nhận !Tình nhân ?! Lạc Ngạo Thực ngơ ngẩn đực mặt ra , cô ấy từ đâu nghe ra hai chữ ‘tình nhân’ ?!"Ai nha , Vũ Nghê , lỗ tai cậu sao thế hả ?! Không phải tình nhân , mà là tình thân , tình thân đó.
186 "Oa , hôm nay trông mẹ rất vui nha !" Lạc Dật đứng trước cửa phòng bếp , nhìn người vừa ca hát , vừa làm bữa ăn tối"Tại sao cậu lại nói vậy ?! Tâm trạng mỗi ngày của mẹ đều tốt.
187 "Chuyện gì ?! Anh dỗ thằng bé ngủ rồi à ?!" Vũ Nghê mở cửa , nhìn người đứng ở bên ngoài Lạc Ngạo Thực vươn cánh tay dài bắt lấy Vũ Nghê , bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cái hông nhỏ bé , dùng lực ôm cô vào lòng.
188 "Ừ. . . . . . Cũng không có gì , chỉ muốn hỏi em , chuẩn bị công việc ngày mai thế nào rồi ?!" Nghĩ tới nghĩ lui , tiếp tục nói về công việc "Cũng không có gì đặc biệt !" Ánh mắt cô nghiêm túc nhìn vào mớ thành tích của Lạc Dật , cũng không dám quay sang ngó người kế bên"Anh cứ cho rằng em sẽ kích động hoặc khẩn trương , xem ra anh nghĩ nhiều rồi.
189 Trải qua ba ngày chăm sóc , Vũ Nghê cũng khỏi hẳn , dĩ nhiên thời kỳ sinh lý cũng theo đó kết thúc. Người nào đó bắt đầu bày mưu tính kế. . . . Thời gian trùng hợp vào lúc 9 giờ tối ngày chủ nhật , có hai đứa bé vô tình cản chèo , nhất quyết không chịu đi ngủ , mải mê ngồi xem phim hoạt hình Người nào đó bắt đầu bực bội , vừa dỗ lại vừa ép buộc bọn nhóc coi xong nhớ mau đi ngủ , cuối cùng cũng dắt được Vũ Nghê vào phòng.
190 Lạc Ngạo Thực dùng sức vung tay , thân thể mỏng manh lập tức bị xô vào vách tường , tạo thành âm thanh vang dộiVũ Nghê cảm thấy chóng mặt , trước mắt toàn là đôm đốm Cô ôm đầu tức giận nhìn người đàn ông đối diện , oán giận than trách :"Lạc Ngạo Thực , anh cần gì phải dùng hết sức để đẩy em thế ?!"Anh quay mặt , lời nói hùng hồn trông rất giận dữ , quát :"Đã nói với em rồi , không được đụng đến quần áo của Lạc Dật.
191 Lạc Ngạo Thực nằm ở trên giường , tay cầm điếu thuốc , ung dung hút , chê cười nói :"Phó Vũ Nghê , em đúng là có phúc mà không biết hưởng. Con trai , anh cũng đã để nó thừa nhận em , mỗi ngày gặp mặt , lại không cần giặt quần áo , em còn ở đó trách anh ?!""Em chưa từng nói không muốn giặt đồ , tắm rửa cho con , đó là những chuyện mà em mong muốn nhất !" Vũ Nghê khẽ khóc.
192 "Em định lết bộ đi làm ?!" Bằng tốc độ chậm nhất , Lạc Ngạo Thực lái xe theo sau Vũ Nghê , đồng thời quay mặt ra ngoài cửa kính hỏiVũ Nghê đừng ở một bên , sau đó vội vàng đi nhanh , không thèm để ý đến người trong xe.
193 Tâm tình tốt lên , nhất thời nổi trận lôi đình :"Lạc Ngạo Thực , anh còn dám muốn em nơi đó , em nhất định sẽ đem chỗ quý của anh. . . . . . bóp nát đi.
194 Nghe xong những lời thương tâm , đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc. Là giận anh ta có kinh nghiệm chăn gối , hay vì anh ta khiến mình bị thương ?! Chết tiệt , ngu ngốc cũng chính là mìnhKhi biết anh ta lên giường cùng phụ nữ khác , cô lại tỏ ra đau khổ , rõ ràng đã nhận thức được , nhưng cớ sao lòng vẫn phải buồn ?!Nhìn thấy gương mặt cô ảo não , anh biết mình đã nói sai.
195 Trải qua tranh cãi kịch liệt , cuối cùng anh cũng đồng ý để cô giặt đồ Lạc Dật , nhưng mà yêu cầu cô phải mang theo bao tay ". . . . . . Giặt quần áo mà vui vẻ vậy sao , thật hiếm thấy !" Anh bẹo má cô nói.
196 "Trả lại tiền cho tôi , bớ tên trộm. . . . . . " Một người phụ nữ hơn 50 tuổi , vẫy vẫy cánh tay , thở hổn hển đuổi theo Vũ Nghê ngồi ở trong xe , khẽ nheo cặp mắt , hướng phía tiểu Cao :"Mau lên , đuổi theo tên trộm !""Vâng ——" Tiểu Cao nhanh chóng xoay tay lái , quay đầu xe , nhấn ga , đuổi theo Bị xe của đài truyền hình chặn ngang , tên trộm vừa tính chạy sang hướng khác , liền bị tiểu Cao tóm cổ :"Mau trả lại ví tiền cho người ta , tuổi còn nhỏ mà không lo học !""Trả lại cho anh , anh phải thả tôi ra !" Tên trộm vội vàng giao ví , cợt nhã van xin Vũ Nghê nhận lấy ví tiền , đưa cho người phụ nữ bị cướp :"Chị thử xem bên trong có mất thứ gì hay không ?!"Sau khi xác nhận xong , người phụ nữ nhìn về phía Vũ Nghê , liên tục nói lời cám ơn.
197 Lạc Ngạo Thực trầm mặc , không khí càng trở nên im lặng , khi đó cô mới vừa sinh xong , dù cho có ở bên cạnh Lạc Dật , anh cũng không muốn để cô tiếp máu !Tròng mắt ánh lên ướt át , ý hận nhiều hơn tiếc nuối :"Phát hiện con mình nhiễm bệnh , vì sao anh không tìm em trở về ?!"".
198 Bên ngoài tòa biệt thự , ước chừng anh đã an ủi cô rất lâu , hai người mới đi vào nhà. Mới vừa bước chân vào trong , đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
199 "Không đâu. . . . . . anh thật sự là một người cha tốt. . . . . . " Rất có ý thức trách nhiệm !Nếu không thì anh đã kêu người giúp việc giặt đồ cho Lạc Dật rồi , cớ gì phải tự ép buộc bản thân làm thế ?! Cô hiểu anh , vì anh sợ sẽ lây nhiễm đến người xunh quanh.
200 Sắc mặt Vũ Nghê trở nên trắng bệch , tròng mắt trong suốt lộ rõ đau đớn :"Em đối với anh , chỉ vậy thôi sao ?!""Ừm , chính xác là vậy !" Anh không ngần ngại nói ra mấy chữ , đây không những tạo nên hiệu quả nhất định , mà còn ——Hi vọng cô có thể sinh thêm em bé , tại sao lại phải ngừa thai ?!Trái tim cô bỗng nhiên đau nhói.