61 Người của Phi Tuyết cũng như cái tên, lãnh ngạo như tuyết vẻ cao ngạo của nàng lộ rõ trên mặt, lúc đi ngang qua đám người ngay cả nhìn cũng không nhìn đám đệ tử một cái phảng phất ở trong mắt là những đệ tử không khác gì rác rưởi.
62 Phí Khuê và Phi Tuyết cũng coi như đệ tử cùng một lứa, lúc còn trẻ không ít lần bị Phi Tuyết coi khinh nhục nhã, bây giờ sống ba bốn mươi năm tuy rằng tu vi hay thân phận địa vị đều kém xa Phi Tuyết, nhưng có chỗ dựa lão già Hỏa Đức hắn cũng không sợ hãi.
63 Ba ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Cuộc phân tranh thủ tịch Thập nhị viện đặc sắc nhất mỗi năm một lần hôm nay cử hành.
Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh mặt trời vừa mọc lên, sân thí luyện đã chật kín các đệ tử khắp nơi chỗ nào cũng chen chúc toàn người là người.
64 Ba người Mộ Tử Bạch bị người ta đánh?
Hơn nữa còn bị một người trẻ tuổi thần bí một cước đạp miệng mũi phun máu?
Điều này có thể sao?
Không biết.
65 Trên đài thí luyện, Hoàng Diệu vênh váo hống hách gào lên chuyện trong động phủ đã bị lộ ra, hắn nhất thiết phải biểu hiện thực lực của mình cho tất cả mọi người nhìn thấy để lấy lại danh dự, chỉ là hắn đứng trên đài kêu gào thế nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng của Cổ Thanh Phong.
66 “Ta. . . Ta nhận thua. . . ”
Hoàng Diệu muốn rời khỏi, hai chân của hắn nặng nề bước đi.
“Tại sao lại nhận thua?”
Nhân Đức trưởng lão hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
67 Tĩnh lặng.
Cả sân lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trong sân thí luyện không có người nào nói chuyện cả, tất cả mọi người đang trừng to mắt, hoặc há to miệng hoặc nhíu mày, hoặc là ngẩn người với vẻ không thể tin được hoặc là khiếp sợ rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
68 Thật ngông cuồng!
Quá phách lối.
Mọi người tại đây không phải là chưa từng thấy đệ tử ngông cuồng, cũng không phải chưa từng gặp qua đệ tử phách lối nhưng muốn nói giống đệ tự trước mắt này ngông cuồng vô pháp vô thiên, phách lối không chút kiêng kỵ vẫn là lần đầu gặp phải.
69 Cổ Thanh Phong rời đi.
Thời khắc Hỏa Đức xuất hiện, hắn liền rời đi giống như mọi chuyện xảy ra ở đây tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Âu Dương Dạ ngẩn người, cho đến lúc Cổ Thanh Phong rời đi nàng vẫn không cách nào lấy lại tinh thần nhìn qua sân thi đấu.
70 Đạo lý ai đều hiểu.
Hỏa Đức đang lo lắng cái gì, Cổ Thanh Phong cũng đều biết.
Chỉ là hiểu thì hiểu biết thì biết.
Hiểu không có nghĩa hắn sẽ nhịn.
71 Dù thế nào Hỏa Đức cũng không nghĩ tới hôm nay Nhân Đức sẽ tìm đến mình, càng không nghĩ đến hắn sẽ nói ra những lời này.
Từ nhỏ hai người đã không đội trời chung, mà dù sao là sư huynh đệ cùng nhau tu luyện bảy tám trăm năm Hỏa Đức biết con người Nhân Đức, tuy nói cố chấp một chút nghiêm túc một chút truyền thống một chút, nhưng nhân phẩm vẫn còn tin được, nếu không phải như thế lúc chưởng môn sư huynh bế quan cũng sẽ không để hắn thay chấp chưởng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của phái Vân Hà.
72 Không biết cô gái bên trong có phải là chủ nhân của viên Đạo tâm thạch này ở kiếp trước hay không.
Có lẽ là sau khi luân hồi chuyển thế, tạm thời chưa có duyên cớ thức tỉnh chỉ biết mình là người luân hồi chuyển thế, lại không nhớ rõ trí nhớ kiếp trước không chừng nàng cũng đang tìm kiếm viên Đạo tâm thạch của kiếp trước.
73 Gần đây phái Vân Hà có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Cơ hồ các đệ tử đều đang nghị luận cuộc thí luyện mấy ngày trước đó làm cho người điên cuồng mà khiếp sợ.
74 “Tốt! Tốt! Tốt!”
Gương mặt Thủy Đức lộ vẻ vui mừng, tay ngài vuốt chòm râu dài dưới cằm thần sắc hơi xúc động nói: “Tu vi đạt chân thân cửu trọng, Đại La Nộ Tượng Công hoàng cấp đạt cảnh giới tam cửu tiểu thành, cộng thêm thái sắc căn cơ thái sắc chân thân song thái thủ hộ.
75 Đó là một thanh kiếm dài đến hai mét màu bích lục, thân kiếm có khắc những hình vẽ rất kì diệu mũi kiếm ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Khi thanh kiếm rơi xuống đất thì một bóng người vụt qua nền trời như vệt sao băng.
76 “Thanh Phong đệ đệ, đệ phải nhìn cho kĩ nhé. ”
Âu Dương Phi Nguyệt vốn đã dung mạo như hoa, uống rượu xong thì gương mặt kiều diễm kia lại càng thêm quyến rũ.
77 Ngày hôm đó.
Âu Dương Phi Nguyệt đang bước nhanh đi.
Sắc mặt của nàng không tốt trên gương mặt xinh đẹp không còn tươi tắn, trong thần sắc đều là ngưng trọng dáng vẻ nặng nề tâm trạng có chút không tập trung.
78 “Cô cô, sư phụ con. . . ”
Lúc trước Âu Dương Dạ chẳng qua chỉ cảm thấy uất ức, căn bản không nghĩ đến cô cô đột nhiên đến càng không có nghĩ tới cô cô sẽ chửi mắng sư phụ một trận, mà hai người còn xém chút đánh nhau điều này khiến nàng nhất thời không biết làm sao.
79 Mấy ngày qua, Cổ Thanh Phong luôn trốn ở trong phòng nghiên cứu viên hỗn sắc tinh thạch kia trong động phủ.
Hắn tu luyện năm trăm năm nhòm ngó qua Tiên đạo vương tọa, còn có Ma đạo vương tọa, cũng nhòm ngó qua Thiên Đạo đế tọa, mặc dù không dám khoe khoang không gì không biết, nhưng cũng tuyệt đối được xưng tụng là hạng người có kiến thức rộng rãi chỉ là nghiên cứu nhiều ngày như vậy, làm thế nào cũng không rõ rốt cuộc đồ chơi này là cái gì.
80 “Cổ Thanh Phong, ngươi còn dám ra đây!”
Lý Võng đứng ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong tức giận gằn giọng quát từng chữ: “Ta đã nói nếu ngươi không dám ứng chiến, ở phái Vân Hà ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó!”
“Đúng là đã rất lâu rồi không nghe thấy người khác nói với ta câu này.