21 Hôm nay trời đã không còn mưa rả rích nữa mà thay vào đó là ánh nắng khá gắt, vậy nên Chu Phóng thay quần áo cổ trang rồi đội bộ tóc giả dày vào thì nóng nực vô cùng, cũng còn may đây là những cảnh quay thông thường nên không cần phải mặc áo giáp nặng trịch như mọi ngày.
22 Mèo Tới đang cách xa ba mình ngàn dặm thiệt là thảm, mỗi ngày nó tận mắt nhìn thấy hai loại hình của Quan Cố thay phiên nhau xuất hiện, lúc thì yêu quý chăm chút nó như con giời, lúc thì sợ hãi xua nó hơn cả xua tà, thật không biết sống sao cho vừa lòng anh nữa.
23 Chu Phóng cũng nhìn điện thoại cười ha ha ha ha ha không khác gì cậu nhóc kia.
Cười đủ rồi thì lại đau lòng ngồi nghĩ, mỗi ngày Quan Cố nhà hắn đều phải làm đồng thời những hai công việc như thế thì chẳng phải là quá mệt mỏi rồi sao?
Chu Phóng: “Bình thường cậu còn viết thêm cả những bài báo khác nữa hả?”
Tiểu Trang: “Có ạ, em vẫn cần phải kiếm tiền mà.
24 Toàn thân Quan Cố không một mảnh vải trông đẹp vô cùng. Bả vai thon, thắt lưng rắn chắc mà thanh mảnh, mông hơi vểnh, chân vừa dài vừa thẳng tắp, cơ bắp lại cân xứng, đến cả lông chân của anh Chu Phóng cũng thấy đẹp không kể xiết.
25 Chu Phóng hơi đau đầu, hắn biết thừa Tiểu Trang đang ở đâu nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên đáp lại.
Chu Phóng: “Đừng nói bậy! Làm sao cậu ở ngay dưới nhà tôi được?”
Tiểu Trang: “Em nói thật mà, em cố tình thuê nhà ngay dưới căn hộ của anh đấy.
26 Buổi tối Chu Phóng ra khỏi nhà đi đến chỗ hẹn với Giản Ninh Xuyên, Quan Cố ôm Mèo Tới ra tận cửa đứng vẫy vẫy cái chân bé xíu của nó làm hắn cười không ngớt.
27 Chu Phóng trợn mắt há hốc mồm, một chút ấn tượng về việc mất mặt này hắn đều không nhớ.
Hắn dè dặt hỏi: “Sau đó thì sao?”
Quan Cố tức giận đáp: “Làm gì có sau đó.
28 Nghĩ một hồi vẫn không thông được vấn đề, Chu Phóng bèn ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài một lần nữa.
Vẻ mặt Quan Cố đầy ủy khuất đứng ở đó, cặp mắt một mí kia long lanh như rớm khóc, Chu Phóng khẽ cúi đầu, hắn bước lại gần mắt mèo lần thứ ba.
29 Tiểu Trang trong mắt Chu Phóng là một nhân cách phụ thuộc vào chính chủ Quan Cố, cậu không có bạn, không có người thân, không có bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh sự hiện hữu của mình, thế nên tối qua khi Tiểu Trang tìm đến tận cửa mới làm hắn sợ gần chết.
30 Tâm trạng Quan Cố hiện giờ cực kỳ tốt, đến kẻ trì độn như Chu Phóng vẫn có thể nhận ra dễ dàng.
Tối nay hai người đi bằng xe của Quan Cố, lúc đến là anh lái, nhưng ban nãy trong bữa cơm anh đã uống vài ly với ba mình, thành ra khi về đổi tài xế thành Chu đại minh tinh.
31 Tinh thần Chu Phóng không yên, giờ hắn chỉ muốn chạy ngay về nhà để xem người yêu hắn bị gì kích thích mà lại phân liệt nữa rồi. Tiểu An thiếu điều quỳ xuống cầu khẩn nghệ sĩ nhà mình: “Không anh ơi, anh không thể đi.
32 Một đêm không ngủ, Chu Phóng trợn tròn mắt thức đến tận hừng đông.
Ngay khi thấy Quan Cố khẽ nhúc nhích sắp tỉnh dậy, Chu Phóng bèn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang say ngủ.
33 Cả đêm qua Chu Phóng không hề chợp mắt, sáng nay cũng chỉ ngủ chưa đến một tiếng, thế nên hiện giờ hắn cảm thấy não mình như thiếu dưỡng khí, cả người vô lực đầy khó chịu.
34 Chu Phóng hết hồn, vội vàng truy vấn: “Cái gì gọi là ‘anh đã làm thay thằng đó’ hả?”
Cánh tay trên eo hắn lỏng ra một chút, Quan Cố ngẩng mặt rời khỏi vai Chu Phóng, nhìn thẳng hắn, ánh mắt anh vẫn hơi mờ mịt, mông lung.
35 Sáng ngày hôm sau, Chu Phóng và Quan Cố chẳng khác gì một đôi vừa tân hôn, từ giường ngủ đến cửa ra vào đều dính chặt như keo như sơn, khó có thể chia lìa.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm sao Quan Cố lại biết tính cách của Tiểu Trang là dạng như thế nào?
Chu Phóng cảm thấy cả người nổi một tầng da gà, vẻ mặt dại ra, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “Anh, làm sao anh biết vậy?”
“Khi anh vừa phát hiện mình có thể biến thành một người khác thì ngay lập tức đã nghĩ phải làm rõ ràng xem rốt cuộc mình sẽ trở thành cái dạng gì, quan trọng nhất là người này có khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của anh hay không.
37
Đầu Chu Phóng đau muốn nổ tung, hoàn toàn chẳng đọc vào nổi nửa chữ trong kịch bản, hắn cứ không ngừng thất thần suy nghĩ tận đẩu đâu.
Hắn tự biết có lẽ chẳng giấu được bao lâu nữa, sớm muộn gì Quan Cố cũng sẽ phát hiện chuyện hắn từng nhắn tin với Tiểu Trang, đến lúc đó hắn phải làm gì đây?
Bảo Chu Phóng chủ động thẳng thắn với Quan Cố thì hắn lại không dám, hắn sẽ chẳng thể nói trôi chảy rành mạch toàn bộ sự việc được.
38
Chu Phóng không đồng ý.
Hắn không biết nên đối mặt với một ‘Quan Cố’ nhưng lại không phải là Quan Cố của hắn như thế nào.
Diêu Bối Bối cố gắng phân tích cho hắn hiểu: “Quan Cố mắc chứng bệnh này, trong ý thức phân liệt ra một Chu Tiểu Trang bắt chước theo mối tình đầu của cậu là bởi vì cậu ấy nghĩ rằng cậu thích dáng vẻ như thế.
39
Chu Phóng luống cuống tay chân đứng lên, vội vã thanh minh: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Quan Cố chống tay xuống nệm ngồi dậy, đưa tay sờ soạng hai má, cả bàn tay dính đầy nước mắt, bình tĩnh hỏi: “Không phải như anh nghĩ, vậy theo em thì anh đang nghĩ gì?”
Chu Phóng làm sao sẽ biết Quan Cố nghĩ thế nào, nghẹn ngào nửa phút mới nói: “Không phải em muốn làm gì với cậu ta đâu… Là cậu ta cứ ôm em không chịu buông.
40
Buổi sáng chín giờ hơn, chuông cửa nhà Quan Cố vang lên.
Chu Phóng đi ra mở cửa, là Diêu Bối Bối và bạn trai của cô lại đây.
“Chúng tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện vì lịch hẹn khám thai lại nhận được điện thoại của cậu, cậu bảo vậy là thế nào?” Cô sốt ruột hỏi, “Quan Cố không xuất hiện nữa là sao?”
Cả một đêm Chu Phóng không ngủ, còn khóc rất lâu cho nên hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, mí mắt trên dưới đều hơi hơi sưng lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, hắn trả lời: “Tôi làm anh ấy giận.