21 Công ty nghỉ một ngày thứ 6 để các lãnh đạo nói là đi khảo sát tình hình tiêu thụ thực tiễn nhưng thực chất là đi du lịch một chuyến. Tầng lớp nhân viên như chúng tôi đều phải chờ đến cuối năm.
22 Gặp anh chàng công tử họ Ngô, đối với tôi bất ngờ ghê gớm. Hôm đó cô Dương cùng tôi đi dạo phố, lúc ban đầu cô Dương rủ tôi, tôi thực sự cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút, nhưng sau đó, dưới sự thúc ép của Tuấn Khải, không còn cách nào khác, tôi đành phải đi.
23 Được rồi, sau mối quan hệ vượt rào với Tuấn Khải, trong tôi một phần hối lỗi với bố mẹ mình, nuôi bao nhiêu năm đứa con gái Tuệ Tâm này như vậy, cuối cùng cũng bị địch cướp mất.
24 Gặp Diệp Hân xong, có vẻ Tuấn Khải và Vương Minh đang tiếp tục điều tra, không muốn tôi và Nhật Dạ lo lắng nhiều nên hai người họ sau đó ít đả động đến chuyện của Đào Diệp Hân và Đào Diệp Nghị nữa.
25 LÂU QUÁ RỒI MỚI TRỞ LẠI NHỈ? THẬT RA AU CŨNG KHÔNG LƯỜI LẮM ĐÂU, CHỈ LÀ VỪA VIẾT XONG TRUYỆN NGẮN "KHÓI,ĐẠN VÀ YÊU" TINH THẦN TƯƠNG ĐỐI LƯỜI. NAY CỐ VIẾT CHAP MỚI CHO MỌI NGƯỜI, MONG MỌI NGƯỜI KHÔNG QUÊN AU------------------- Gặp Ngô Khánh xong, tâm trạng tôi không tốt, cứ bị cái vẻ mặt của anh ta đe dọa chúng tôi tránh xa Đào Diệp Hân ra, trong lòng có chút khó hiểu.
26 Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi viết những dòng này. Bởi bây giờ việc học chiếm của tôi quá nhiều thời gian, áp lực cũng tăng lên, bản thân lại không muốn viết vội, viết ẩu, muốn đem lại cái gì đó tốt nhất trong khả năng tôi có.
27
Thời gian giống như một kẻ lữ hành, hồi ức như một người kể chuyện.
Số phận là một cuốn tiểu thuyết, duyên phận là một một sợi dây dài.
Tôi và hắn, từ trước tới nay là kẻ lữ hành tìm người kể chuyện, là hai cuốn tiểu thuyết nỗi với nhau bằng một sợi dây dài.