1 Thư gửi anh trai
(From: Việt Nam.
To:,. )
Sương Mù, ngày mười chín, tháng năm, năm Ất Mùi
Anh hai yêu mến của em!
Em xin lỗi vì đã không viết thư cho anh sớm để kể về sự việc kinh hãi mà em vừa trải qua.
2 Em giật tỉnh, thấy mình đang nằm úp mặt trên bàn phím.
Cảm giác bàng hoàng, mồ hôi lấm tấm trên trán, kèm theo nhịp tim đập hồi hộp.
Em vội vàng kiểm tra lại ngón tay bị thủy tinh cắt, nhưng không thấy vết thương đâu cả, chỉ thấy một vệt dài thâm tím trên ngón tay - vết tích mà người ta thường nói bị ma cắn.
3 Lúc này, hai (anh trai) đang làm gì?
Hai có nghĩ đến em hàng ngày không? Nếu có thì hãy nghĩ ít thôi nhé!
Nhưng, không phải vì em không muốn hai thương em và nhớ em đâu.
4 Vừa xảy ra một trận động đất 9 độ richter?
Tiếng động lớn khủng khiếp là tiếng của một tòa cao ốc sụp đổ?
Mọi người hoảng loạn, vừa chạy lánh nạn vừa la hét inh ỏi?
Không.
5 Chương 5
Chiếc lá lìa cành nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất,
Chiếc khác bị dòng nước cuốn ra tận khơi xa,
Chiếc nữa bị loài sâu xanh đục khoét,
Chiếc còn lại cháy rụi trong cơn hỏa hoạn,
…
…
…
Tất cả gói gọn trong hai chữ: “Số phận”.
6 Chương 6
Địa chỉ bà Thùy Dung ở bên kia đồi trà, nơi mà Khôi Nguyên đã từng nói với em, anh ấy cảm thấy kì lạ, trong khi, đồi trà nơi chúng em đang sống, không ai thèm bén mảng tới, còn phía bên kia đồi dân cư lại tập trung rất đông.
7 Chương 7
Bà lão đứng trước am thờ chắp tay khấn nguyện.
Bên cạnh bà lão là thằng bé chừng sáu tuổi.
Bà lão tướng mạo phục phịch, mang đồ bộ màu đen, bên ngoài khoác áo len mỏng màu đỏ, chân đi dép tổ ong, đầu đội nón lá.
8 Chương 8
Tiếng chuông nokia vang lên cắt ngang câu chuyện bà Hiền đang kể.
Bà Hiền lục từ trong túi áo len, lấy ra cái điện thoại cũng hiệu nokia.
9 Chương 9
Em bị thêm một phen giật thót tim.
Chẳng là, Khôi Nguyên không chịu đi xe taxi mà bắt em phải leo lên chiếc cào cào của anh ấy.
Mấy lần xém chút rơi xuống hố làm em hồn vía lên mây.
10 Chương 10
Tụi em về đến đồi trà thì mưa đã nặng hạt.
Trong nền trời đen tối, sấm chớp nổ đùng đùng.
Mây đen kéo về dày đặc bao phủ trên đầu.
Em lo lắng nói với Khôi Nguyên:
- Chúng ta không nên cho xe chạy lên đâu anh Nguyên, phải tính cách khác thôi.
11 Chương 11
---
Thư gửi Tâm Đan
(From: Việt Nam
To:,)
---
Sương mù, ngày hai bốn, tháng năm, năm Ất Mùi.
Tâm Đan (cô bồ yêu mến của mình!)
Mình đã nhận được thư hồi âm của bồ.
12 Chương 12
---
Người đã gọi cho Khôi Nguyên là bà Hiền.
Lúc tụi mình đang nói chuyện với mẹ Kiều Oanh thì Bà Hiền đang ở dưới đồi trà.
Bà ấy đã đến tìm tụi mình nhưng ngại lên con dốc cao, vì tuổi già sức yếu, lại mắc bệnh đau lưng.
13 Chương 13
---
Âm thanh mà tụi mình nghe được là tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng khi tụi mình đặt chân xuống dưới tầng trệt thì không nghe thấy nữa.
14 Chương 14
---
Một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đang chỉa súng về phía tụi mình.
Ánh mắt của người đó rất đáng sợ.
Hắn mặc trên người bộ đồ da đen bóng, đi giày cao cổ và đội chiếc mũ lưỡi trai cũng bằng da cùng màu.
15 Chương 15
---
- Đừng quýnh lên thế! Tôi chẳng bị làm sao cả.
Đột nhiên Khôi Nguyên bừng tỉnh, nói năng bình thường như chẳng có gì xảy ra.
- Anh lại chơi tôi, anh quá đáng lắm! Có biết làm người ta sợ chết khiếp không hả?
Mình giận thực sự, làm sao có thể không giận cho được kia chứ.
16 Chương 16
Trời lất phất mưa bay, mình và Khôi Nguyên cùng che chung một chiếc dù.
Gió thổi từng cơn, mang theo cái lạnh buốt giá ngấm vào da thịt.
17 Chương 17
---
Mụ Thùy Dung lù lù xuất hiện trước ngưỡng cửa. Mụ ấy đã đi theo tụi mình, nhưng làm sao mụ ấy có thể biết được? Hay là, mình đã lo lắng thái quá! Chẳng qua, mụ Thùy Dung đến nhà ông Ca Lạy, có chuyện riêng, tình cờ lại gặp mình và Khôi Nguyên.
18 Chương 18
---
Mình sợ chết khiếp hét lên.
Khôi Nguyên bình tĩnh vô cùng, nhanh như chớp anh ấy tung một đòn đá bằng mũi giày vào bụng đối thủ đang đứng trước mặt mình.
19 Chương 19
---
- “ơu… ơu… ơu…”
Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh lại vang lên.
Khôi Nguyên và mình tập trung lắng nghe. Khôi Nguyên chắc chắn không biết sợ, nhưng Ngọc Diệp thì sởn gai tóc.
20 Chương 20
---
Một đêm rất ngon giấc,
Mình thức dậy trong trạng thái rất khỏe khoắn, Khôi Nguyên không có ở bên cạnh, ảnh đã dậy từ rất sớm, lúc nào anh ấy cũng thức trước mình.