21 Chương 21
---
- Có đấy Khôi Nguyên. Cô sẽ cho cháu địa chỉ và số điện thoại của Minh Hằng. Cháu cứ gọi cho nó, nói với nó cô giới thiệu thì Minh Hằng sẽ gặp cháu ngay, không có khó khăn gì đâu.
22 Chương 22
---
“ú”
“ớ”
“ú”
…
Tiếng kêu phát ra từ bên trong cánh cổng sắt, phút chốc cánh cổng mở ra, với tiếng kẻo kẹt của khung bản lề hoen gỉ.
23 Chương 23
---
Đã gần 12 h trưa,
Việc đầu tiên tụi mình cần làm là kiếm một quán ăn. Mình đã cảm thấy đói bụng rồi, nên đánh vào vai Khôi Nguyên, lúc đó ảnh đang lái xe.
24 Chương 24
---
Khôi Nguyên không chở mình về nhà. Đầu giờ chiều ngày hôm đó, tụi mình đến khu chợ Hòa Bình.
Khôi Nguyên đỗ xe ở phía trên chợ lầu, sau đó, tụi mình cùng đi bộ xuống dưới khu buôn bán, theo lối những bậc thang dài.
25 Chương 25
---
Khôi Nguyên cho xe chạy đến một bãi đất bằng, trên bề mặt cát phủ trắng xóa.
Sóng nước dạt dào, khẽ đập vào bờ cỏ lao xao.
Tụi mình chỉ cách hồ ma cô chừng 19 bước chân.
26 Chương 26
Hồi ký của Ngọc Diệp.
---
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Hình như, đã hơi muộn, tôi cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài khung cửa sổ có mùi của buổi ban trưa.
27 Chương 27
---
Khôi Nguyên cho xe tấp vào một cửa hàng bán xe gắn máy. Phía trước trưng bày một dãy, toàn những chiếc mô tô phân khối lớn. Mỗi chiếc một màu sắc và hình dạng khá nhau.
28 Chương 28
---
Chúng tôi giữ khoảng cách để bám đuôi Hải Yến. Cách ăn mặc và phương tiện đi lại của chúng tôi, tuy gây sự chú ý cho người khác, nhưng, cũng làm cho họ không nghi ngờ động cơ thực sự của những kẻ “ăn chơi” như chúng tôi.
29 Chương 29
---
- Ngọc Diệp, cô còn nhớ lời ông nghiện lô đề ở quán cà phê nói sáng nay chứ?
- Nhưng cụ thể là gì?
- Những ụ đất, ông ta nói ngọn đồi này giống như một nghĩa trang, bây giờ tôi mới để ý thấy ông ta nói rất có lý.
30 Chương 30
---
Bóng đèn bị vỡ, âm nhạc tắt ngúm. Căn phòng trở nên tối om. Vừa xảy ra sự cố chập điện. Những ánh mắt trong đêm mò mẩn. Có tiếng người nói với nhau…
(…)
Sự cố nhanh chóng được khắc phục.
31 Chương 31
---
Tôi nói với Khôi Nguyên:
- Chúng ta có cần phải theo dõi mụ Thùy Dung nữa không?
- Tất nhiên là có rồi.
- Nhưng bằng cách nào?
- Tôi đang nghĩ cách.
32 Chương 32
---
Sau khi phát hiện ra tầng hầm bí mật và tám bộ hài cốt, phải nhanh chóng điều tra về cái chết của ông Trịnh Vỹ, nhiều khả năng cái chết của ông ấy có liên quan đến cô con gái Hoàng Lan, bởi hai cha con họ mất cùng một ngày; như Khôi Nguyên vẫn thường nói: sự ngẫu nhiên không phải tự nhiên mà có.
33 Chương 33
---
Chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Tôi, Khôi Nguyên, anh Quốc Việt và thêm một nhóm gồm 5 người, với đầy đủ những dụng cụ cần thiết.
34 Chương 34
---
Sáng ngày hôm sau, 10 h 45 phút. Chúng tôi nhận được cuộc điện thoại của ông giám đốc bệnh viện tâm thần Hòa Phát. Chẳng là, bệnh nhân Hải Ninh có những biểu hiện theo ông rất là kỳ lạ.
35 Chương 35
---
- Tôi có thể ngồi đây chứ?
Trong ánh đèn nhập nhoạng, hình dung người phụ nữ hiện ra trước mắt tôi. Dáng người cô ấy thanh tao, hơi gầy nhưng nhìn rất quyến rũ.
36 Chương 36
---
- Khoan đã!
Một tiếng nói vang lên, những dân quân kia dừng lại. Tạm thời khoan hãy trấn áp (!) những kẻ gây rối. Một người đàn ông khoác trên mình bộ cảnh phục của lực lượng cảnh sát 113, chân mang bốt đờ sô, lưng đeo còng số tám dắt khẩu súng lục.
37 Chương 37
---
Đập vào mắt chúng tôi là một nhân dạng đã thành nổi ám ảnh thường trực. Không ai xa lạ, đó chính là mụ Thùy Dung. Mụ đang đứng gần bãi rác, dưới chân mụ là mấy con mèo đen mặt mập.
38 Chương 38
---
- Không… - Tôi hét lên.
- “Con nhỏ này, mày có im không hả?”
- Hừ, định nuốt lời sao? – Khôi Nguyên nói.
- Cuộc chiến vừa rồi mày thắng.
39 Chương 39
---
Nội dung cuộc nói chuyện ở bàn bên cạnh:
(…)
- Hắn nói sao?
- Con hắn sinh đẻ ra, hắn thích làm gì là quyền của hắn.
- Bắt hai cô con gái ruột của mình làm nô lệ tình dục cho mình, còn hơn cả cầm thú, đã vậy mà còn nói cái giọng đó ư! Loại đó mà xét xử làm gì, bắn mẹ đi!
- Anh nói vậy thôi, chứ còn quy trình này nọ phức tạp lắm! Phải xử đúng luật thôi, đâu phải muốn bắn ai là bắn đâu.
40 Chương 40
---
- Hai cô cậu cũng biết lựa chọn địa điểm để hẹn hò đấy chứ nhỉ!
Anh Quốc Việt nói trêu ghẹo bọn tôi, sau khi anh ấy đã bảo lãnh hai đứa chúng tôi ra khỏi “nơi giam giữ” của tổ bảo vệ đồi cù.