21 Biểu hiện khác lạ của Uyên khiến Kent thấy buồn cười. Cậu đã quan sát nhỏ Uyên từ lúc nhỏ bước vào lớp đến giờ. Ban đầu thì ngồi cười một mình, lúc sau thì lại lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì cứ lẩm bẩm mỗi một câu “không phải, không phải”.
22 Linh xù chạy đến chỗ nó. Mặt sốt sắng. – Sao thế ? THƯ ? Mày làm sao thế?Đáp lại Linh chỉ là ánh mắt thờ ơ đến…phát ghét. . – Làm sao đâu? – Nó ngó lơ.
23 Thế nhưng…, nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị. Không thể …Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ.
24 Chậc…Thư cười. Nụ cười thích thú. Siêu nhân cũng cười toe. – Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá. Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?– Làm cái gì ?– Một ngày ko khóc nhé.
25 – Thế mới tốt chứ. Thế này mới đúng là bà chị đanh đá của tôi. – Kent vươn người ra sau, nói bâng quơ…– Hì…cậu cũng quan tâm…chị hả?– Hơ…chị đừng tưởng bở quá.
26 LINH chưa kịp phản ứng thì Thư đã kéo tay nó đi. THƯ ko ghét nó sao? Sau ba nhiêu chuyện xảy ra. THƯ vẫn coi nó là bạn sao?– Mày…còn giận tao ko? – Linh ngập ngừng.
27 – Đừng…chị… đừng…– Giờ hối hận cũng ko kịp nữa đâu. Tao cũng muốn thử xem, với vết rạch trên mặt, mày còn có thể tự tin mà thích Quang nữa được ko. – Chị…làm như thế là …là vi phạm…vi phạm.
28 Khi tỉnh dậy. Mỏi mệt quá !!Đầu óc Uyên dường như vẫn đang quay cuồng. Vết rạch trên má vẫn còn rát mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó.
29 . . . . – Mời cậu ký vào đây. – Được. – Cám ơn cậu chủ. Ông chủ đã thanh toán hết rồi. Tôi về đây ạ. – Ông về đi. Sau khi hoàn thành thủ tục nhận hàng.
30 – Oáp …. . Hơ … ừ, hôm qua tớ ngủ muộn. Mẹ tớ bị ngất nên phải vào viện. Mãi sáng nay mới về. – Nó nói, giọng mệt mỏi. Tại cả đêm đòi ở bệnh viện trông mẹ.
31 Nó tự trách mình, trách bản thân nó, ít quan tâm tới mẹ hơn trước, nó ghét mình lắm, ghét lắm …. “Mẹ ơi! Con xin lỗi…. !!!”…Bà Lan nhìn đứa con gái bé bỏng đang gục mặt vào mình mà khóc, tự dưng tim bà chợt thấy nhói đau.
32 Chuơng32Nó lặng nhìn Tuấn, anh vẫn đang say sưa hoà mình vào giai điệu piano nhẹ nhàng. Thư thái của anh toát lên 1 vẻ đẹp quý tộc cao sang, cặp mắt kính gọng đen như càng làm nổi bật lên phong thái thư sinh trí thức.
33 Nó quay đầu lại nhìn cậu bạn thân đang ngồi…. tự cười 1 mình. Bèn phán câu xanh rờn. – Cậu uống thuốc thần kinh chưa đấy Quang?TỚI TRƯỜNG:– Ngày mai, em cố lên nhé.
34 Là Nhật. Lúc chiếc xe bắt đầu chạy, nó có nghe loáng thoáng thấy ai đó đang gọi nó. Là Linh chăng? Nhưng mặc kệ tất cả. Mẹ là trên hết. …Nó vẫn khóc. Còn Nhật thì ko nói tiếng nào.
35 Nó nhẹ nhàng ngồi xuống. Bên cạnh chiếc piano. Từng ngón tay khẽ miết nhẹ trên từng phím đàn trắng muốt. Những giai điệu đầu tiên của bài My Angel vang lên trong ko gian.
36 – Cũng ko thể trách ông ấy được. Cũng do cuộc sống khi ấy quá túng bẫn khiến ông ấy ko thể chịu nổi. Nên đã chọn cách ra đi. Cháu biết ko? Khi ấy…bác mới mang thai bé Thư được hai tháng.
37 Cái ý nghĩ đó của Vy chợt làm nó thấy sợ hãi. Nếu Anh Thư là con gái ông Phác thật thì chẳng phải sẽ có quan hệ anh em hay chị em gì đó với Ngân và Nhật sao ? Trong khi đó, Ngân lại th ường xuyên đối đầu với Thư, coi Thư như kẻ thù ko đội trời chung.
38 Bỗng, nó thấy một cái bóng đen lảng vảng gần bức tường cạnh nhà. Chiếc bóng ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen, mái tóc bồng bềnh nhẹ bay, trên tay còn cầm một cái.
39 Nó ko hiểu vì sao cuộc thi lần này nó lại dốc sức để giành chiến thắng nhiều đến như vậy. Nó ko hiểu hay cố tình ko hiêủ nhỉ !. Chỉ là rời xa ngôi trường này, chuyển đến một ngôi trường mới thôi.
40 – Mày luôn là đứa thất bại. Và cũng là một đứa ngu ngốc nhất trên thế gian này. Hiểu ko ?Nó quắc mắt nhìn nhỏ Ngân đang cười đắc thắng. Nhưng. . con nhỏ nói đúng.