61 – Ko, tớ phải nói. Tớ ko muốn giữ bí mật này trong lòng lâu hơn được nữa. Tớ ko biết mình đã thích cậu từ bao giờ, tớ chỉ biết càng ở bên cậu tớ càng thấy vui và yêu cuộc sống hơn, ko gặp cậu dù chỉ một ngày thôi là tớ như dường như phát điên lên, tớ nhớ cậu, mỗi khi cậu khóc, con tim tớ dường như cũng muốn tan chảy theo.
62 Quang đang khóc, và Ngân cũng khóc. Ngân đã đứng ở đây, nghe hết những gì Quang nói và những lời mà Thư đã làm tổn thương Quang. Thực ra hôm nay Ngân định đến tìm Quang, nhưng khi đi qua đây, Ngân đã vô tình nghe thấy câu chuyện này, tại sao Quang lại khóc vì người con gái đó nhiều đến như vậy, tại sao cậu ấy ko giành tình cảm đó cho Ngân, tại sao ngôi sao sáng nhất đó ko phải là Ngân cơ chứ.
63 Tựa hồ như giọt nước làm tràn ly,Ngân khóc, khóc thật nhiều, thật to. Đã từ rất lâu rồi, nó ko còn cho phép bản thân yếu đuối nữa, nó phải là một cô tiểu thư mạnh mẽ, quý tộc, là một con búp bê có thể cười điệu cười mỉa mai khinh bỉ người khác, có thể khóc nước mắt cá sấu, có thể lạnh lùng đầy kiêu sa, hay nhõng nhẽo như một đứa con gái tiểu thư chính hiệu.
64 Những điều mà Uyên nghe thấy quả thực rất khủng khiếp. Anh ta lừa dối Ngân, ngay cả Karry – bạn thân nhất cũng lừa dối nó, họ nói nó quê mùa, ngu ngốc, nó chẳng có gì ngoài cái mã gia đình giàu có.
65 . . . •Mẹ, mẹ ơi!Mái tóc dài của mẹ phất phơ trong làn gió. Mẹ đang hướng đôi mắt buồn rũ rượi kia về phía nó, mỉm cười đôn hậu. Đã bao lâu rồi nó ko nhìn thấy nụ cười ấy của mẹ, đã bao lâu nó ko được nằm trong vòng tay yêu thương mà dụi đầu vào lòng mẹ như một chú mèo nhỏ.
66 Trận mưa lớn tối hôm qua đã làm cho cảnh vật bên ngoài trở nên điêu tàn hơn bao giờ hết. Đường phố ngập tràn những cành và thân cây bị gió quật ngã. Nước lênh láng khắp nơi khiến ai ai qua đây đều nhăn mặt hết sức khổ sở.
67 Người đàn ông trung tuổi ngồi trước mặt ông Phác chậm rãi nhấp ngụm cà phê. Hai mắt lộ rõ vẻ căng thẳng. ~Anh Phác, em đã điều tra rồi. •Kết quả thế nào?~Tên lái xe tải đã cao chạy xa bay kể từ lúc đó.
68 •Ken này! – Uyên ngập ngừng dừng đũa, khoanh hai tay lên bàn nhìn Kent. Kent đang cố nuốt nốt miếng cá cuối cùng còn sót lại trên đĩa, ngẩng mặt lên, chiếu tia nhìn khó hiểu về phía Uyên.
69 Chẳng chờ Ngân nói thêm điều gì, nó quay đầu bước ra khỏi khu đất trống. Để lại đằng sau ánh nhìn khó diễn tả. Ngân thực sự không hiểu. Ở nơi này, Thư còn có nhiều người thương yêu hơn bao giờ hết.
70 . . . Vừa đi Quang vừa hát vu vơ bài "Âm Thầm bên Em" 'khi bên anh em thấy điều chi?Khi bên anh em thấy điều gì?Nước mắt rơi. . . . 'Thư thấy quang hát nên hát nhái lại.
71 Phải chăng lúc đó Nhật đang muốn chạy trốn. Trái tim đớn hèn vẫn chỉ nhớ nhung một người, nhưng sự thật đau lòng lại mách bảo Nhật rằng hãy trốn đi, tất cả không phải sự thật, sẽ chẳng có sự thật nào đau lòng như thế đâu.
72 Nặng nề kéo chiếc va li, nó thấy lòng mình nặng trĩu. Bỏ lại tất cả để chạy trốn thế này liệu có đáng không? Nó biết, như thế là hèn nhát, là kém cỏi nhưng nó chẳng muốn quan tâm.
73 « – Đừng buồn nữa được ko?– Lỗi là tại tớ. Vì tớ…– Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé. – (Lắc đầu)– Đuổi bắt vậy. – (Lắc đầu)– Vậy…chơi trò của con gái nhé.
74 Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Quang lặng lẽ ngước lên, đúng lúc bắt gặp một chiếc máy bay màu bạc đang phát ra tiếng ù ù rồi vút cao lên bầu trời xanh thẳm ấy.
75 Bỗng 1 tiếng người từ phía sau phát lên:-"Quang". Tiếng gọi như đưa cậu thoát ra khỏi nỗi tuyệt vong. Tiếng gọi mà suốt 12 năm qua cậu đã nghe. Quang quay mặt nhìn lại,như không còn tin vào mắt mình,người đứng trước mặt đang mang theo chiếc vali,vẫn đôi mắt to tròn,và nụ cười rất xinh ấy.
76 Quang vừa nói,vừa ôm Thư vào lòng-Đừng rời xa anh nữa nhé Thư,anh không thể nào thiếu em được. Hãy ở bên anh,anh sẽ không để em chịu thêm 1 chút buồn đau nào nữa đâu.
77 Quang vừa nói,vừa ôm Thư vào lòng-Đừng rời xa anh nữa nhé Thư,anh không thể nào thiếu em được. Hãy ở bên anh,anh sẽ không để em chịu thêm 1 chút buồn đau nào nữa đâu.
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 23