1 NGÂN HÀNG ENDWICH. CHI NHÁNH FULHAM Số 2 đường Fulham London, SW69JH Cô Rebecca Blomwood Căn hộ 2 Số 4 đường Burney London SW68FD Ngày 18 tháng 7 năm 2000 Kính gởi cô Bloomwood: Tôi rất mừng vì lá thư ngày 18 tháng 7 của tôi hóa ra lại có ích.
2 2 ĐƯỢC RỒI, OK. Tôi cũng có chi trội một chút. Nhưng lý do duy nhất là gần đây tôi thực hiện tầm nhìn chiến lược và đầu tư khá nặng tay cho sự nghiệp.
3 Nghĩ lại thì vào một lúc nào đó, tôi sẽ cần xăng đan mới, phải không nào? Ai cũng cần xăng đan. Và chắc chắn sẽ là rất rất khôn ngoan khi mua sẵn một đôi ngay từ bây giờ với kiểu dáng mà tôi thực sự thích còn hơn đợi đến khi đôi giày cuối cùng của tôi cũ rách và khi đó lại chẳng tìm được đôi nào đẹp đẽ trong các cửa hiệu.
4 3 VÀO LÚC 12 GIỜ KÉM 5 PHÚT ngày hôm sau tôi đang ngồi dưới bao nhiêu cái đèn sáng choang trong trường quay của chương trình Morning Coffee, băn khoăn không biết mình sẽ ở đây bao lâu nữa.
5 Tôi nhìn anh sửng sốt. "Anh đã mời đối tác làm ăn đến vào kỳ nghỉ của chúng ta sao?" "Chỉ vì cuộc họp thôi mà," Luke nói. "Thời gian còn lại sẽ chỉ dành cho riêng chúng ta.
6 4 8 GIỜ 30 PHÚT sáng hôm sau, tôi vẫn chưa ra khỏi giường. Tôi không muốn di chuyển dù chỉ một centimét. Tôi muốn nằm trong chiếc giường thoải mái, đáng yêu này, cuộn mình trong chiếc chăn lông ngỗng màu trắng tuyệt đẹp này.
7 Suốt thời gian đó, nữ tu sĩ dõi mắt nhìn tôi vói vẻ khó hiểu, và khi tôi gần sơn xong, bà lên tiếng, "Con thân yêu, con có theo đạo Thiên Chúa không?" "Không ạ, con không phải người theo đạo, thật ra là vậy," tôi nói.
8 5 CHÚNG TÔI TRỞ LẠI London ngày hôm sau - và Luke không hề đề cập đến thương vụ làm ăn của anh ấy hay New York hay bất cứ thứ gì. Tôi biết mình nên chỉ việc hỏi thẳng anh ấy.
9 Thực sự, nếu mọi việc suôn sẻ, tôi có thể đi diễn thuyết. Chúa ơi, việc đó mới tuyệt làm sao. Tôi có thể trở thành người đại diện cho một lối sống nào đó và đi vòng quanh thế giới, và mọi người sẽ nhào tới chỉ để được thấy tôi, và xin lời khuyên của tôi về đủ các vấn đề.
10 6 TÔI VỀ ĐẾN NHÀ BỐ MẸ vào lúc 10h sáng thứ Bảy, thấy con phố tràn nhập không khí đình đám. Cây nào cũng treo bóng bay, lối xe thì chật kín ô tô, và một tấm rạp lớn bằng vải chỉ có thể nhìn thấy từ khu vườn nhà bên.
11 Tim tôi thắt lại. "Ồ," tôi nói, cố trì hoãn. "Vâng. . . " "Chỉ là mẹ vừa nói với tôi rằng chị nói với bà là anh ấy ở cách đây nửa tiếng đồng hồ. Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh ấy đâu cả! Điều này có vẻ hơi lạ, chị có thấy thế không?" Cô ta nhướn máy vẻ ngây thơ, còn cô phù dâu thì gần như cười phá lên thành tiếng.
12 7 NEW YORK! Tôi sẽ chuyển đi New York! New York! Mọi thứ đã thay đổi. Đây là lý do tại sao Luke lại bí mật như vậy. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ thật lâu ở đám cưới, và Luke đã giải thích mọi điều với tôi, bỗng nhiên mọi thứ trở nên dễ hiểu.
13 "Được rồi," tôi nói, và đảo mắt một vòng. "Gặp anh sau nhé. " Khi tôi đi ra, Mel không có ở bàn làm việc - nhưng Alicia thì đang đứng đó trong bộ vest đen lịch lãm màu đen, nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ.
14 8 TÔI ĐƯỢC sinh ra để sống ở Mỹ. Chúng tôi mở ở đây được một đêm mà tôi đã hoàn toàn cảm thấy yêu nơi này. Đầu tiên là, khách sạn của chúng tôi rất tuyệt vời - những trần nhà cao tuyệt đẹp và làm bằng đá vôi và đá cẩm thạch.
15 Cậu ta dẫn đường ra khỏi khách sạn, tiến đến phố 57. Đó là một con phố rộng và tấp nập, với các cổng vào có mái che, cây trồng giữa các khoảng trống và xe limousine đậu trước các cửa hiệu đắt tiền.
16 "Xin lỗi," tôi quay lại nói. "Tôi không cố ý nghe lỏm câu chuyện của các chị nhưng tôi chỉ muốn biết một điều. Hạ giá hàng mẫu là cái gì vậy?" Cả gian gói quà trở nên im lặng.
17 9 HAI NGÀY SAU, tôi cảm thấy hơi choáng ngợp bởi những cảnh vật và âm thanh của New York. Tôi đã đi bộ qua nhiều dãy phố đến nỗi chân tôi đau nhức, và tôi đã nhìn thấy những điều thú vị đến kinh ngạc.
18 Tôi 50-50 với phương án các bức tranh đương đại. Giá mà tôi có thể gọi điện thoại cho người thân. "Thực sự. . . tôi không nên nói," cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
19 Tôi băn khoăn một lúc không biết mình có thực sự cần tất cả chỗ này không. Chẳng hạn như cái thiếp viết "Nghỉ lễ Hanukkah vui vẻ nhé, Sếp!" Nhưng rồi, biết đâu có ngày chúng lại hữu ích thì sao, đúng không nhỉ? Và nếu tôi định chuyển đến New York sống thì tôi cũng sẽ phải làm quen với việc thường xuyên gửi tặng các tấm bưu thiếp đắt tiền, vì thế thực sự đây cũng là một dạng thích nghi với môi trường sống.
20 10 SÁNG HÔM SAU tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Chúng tôi roài quán bar Royalton đến mọt chỗ nào đó ăn tối, và thậm chí tôi lại uống thêm rất nhiều - tôi còn không nhớ nổi mình đã quay lại khách sạn.