1 Ngày 24 tháng mười hai, 1996. Hít một hơi thật sâu, Alice mở tủ quần áo và lấy váy ra. Cô cẩn thận đặt váy lên giường, gom giày, khăn voan, tất và nịt bít tất rồi nhẹ nhàng đặt xuống cạnh chiếc váy, trong lòng vẫn sửng sốt, vì chỉ vài giờ nữa thôi, cô sẽ là cô dâu của Joe.
2 24 tháng mười hai, 2001 “Có cần anh xách túi giúp không, cưng?” Tay tài xế taxi miễn cưỡng định mở cửa xe nhưng người phụ nữ ngăn anh ta lại. “Không cần đâu.
3 Joe có vẻ lo lắng” Chán à? Chán người vợ xinh đẹp của tôi ư? Hoàn toàn không đâu nhé. ” “Nhưng người ta nói rằng sự mới mẻ là gia vị của cuộc sống,” chị ta nói hững hờ.
4 Phanh xe kêu ken két khi tài xế taxi phanh gấp ngay bên ngoài phòng tranh trên đường Cork. Từ góc nhìn xa nhưng rộng rãi Alice vẫn thấy Joe đứng bên trong, anh nổi bật hơn tất cả mọi người, đang sôi nổi trò chuyện với một cặp vợ chồng thỉnh thoảng họ vẫn gặp nhau ở những lễ khai trương như thế này và một lần là trong tiệc tối.
5 “Thôi nào, kể cho tớ nghe tất cả mọi chuyện đi nào. ” Alice nhoài người trên ghế, khum tay ôm vào cốc cappuchino trong khi Emily cố tháo sợi xích cột con Humphrey khỏi chân bàn cà phê.
6 Joe lách người qua đám đông chật ních trong quán rượu và cố gắng thu hút sự chú ý của tay pha chế. “Hai ly Cosmopolitan, hai ly Single Malt và nửa lít bia đắng,” anh hét lên thật chậm và phát âm từng từ để tay pha chế có thể nghe thấy giữa tiếng ồn ã của buổi tối thứ Sáu.
7 “Anh muốn với em là chỗ này đẹp biết bao” – Harry liếc nhìn qua kính chắn gió khi anh đỗ xe trước nhà – “nhưng tối quá, anh không nhìn thấy gì cả. ” “Vì đây là thôn quê mà anh,” Emily nói.
8 Alice ngáp dài khi nhón chân đi xuống cầu thang, cố gắng không đánh thức hai người, cô vừa xoa xoa cổ tay và vai vừa lầm bầm rên rỉ. Giường ngủ không đến nỗi tệ như cô nhớ, trước đây nó còn tệ hơn kia.
9 Có những ngày Josie Mitchell không hề muốn đến phòng tập thể dục vào lúc năm giờ ba mươi phút sáng một chút nào. Đúng năm giờ, Capital Radio trên chiếc bàn cạnh giường gào rú ầm ĩ, buộc cô phải mở mắt hất chăn ra, cố gắng hết sức để nhấc người dậy, trong khi miệng vẫn lầm bầm khó chịu.
10 “Tớ không thể chịu đựng được nữa. ” Cổ họng Alice khô rát và nghèn nghẹn vì cô phải cố kìm nước mắt. “Tớ không biết tại sao tớ lại đi kết hôn, tớ chẳng bao giờ thấy mặt anh ấy, và tớ cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra điều này, nhưng thề có Chúa là tớ không biết tớ đang sống vì cái quái gì.
11 “Tôi là Steven ở phòng Nhân sự. Chúng tôi muốn họp với anh. Anh có thể đến buổi họp lúc 6 giờ tối nay không?” Khốn kiếp. Không. Sáu giờ tối nay Joe định đi thẳng đến nhà Josie và ở đó khoảng hai tiếng trước khi tham dự lễ khai mạc khách sạn với Alice.
12 “Mình không thể nào chỉ sống ở đây thôi sao anh?” Alice dang rộng hai tay, cô đang nằm chéo người trên chiếc giường rộng thênh thang và uể oải mỉm cười với Joe, chiếc khăn tắm vải bông xù quấn chặt quanh hông khi anh chui từ phòng tắm ra.
13 Alice xem bản đồ trong khi Joe lái chiếc xe ô tô họ thuê dọc theo đường Merritt Parkway. Càng lúc Alice càng thấy thư thái hơn khi họ lái xe ra khỏi thành phố, đi qua Westchester rồi đến Connecticur.
14 Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tạo thành một dải nắng vàng trên sàn nhà gỗ trống trơn. Alice nhẹ nhàng hất chăn lông vịt ra rồi xỏ chân vào đôi dép đi ở nhà và khẽ khàng rời phòng ngủ, lúc ra cửa chính cô dắt theo Snoop đang ngái ngủ.
15 Joe quan sát Alice trong khi cô đứng ngoài sân chơi trò ném gậy với Snoop, cô cười giòn tan và cúi xuống âu yếm chú chó thật nồng nhiệt mỗi khi chú thả cây gậy dưới chân cô.
16 Khi sống ở một thành phố lớn, người ta dễ dàng quên đi màu đen huyền của trời đêm. Còn ở Connecticut bé nhỏ, khi bóng chiều chạng vạng dần bị thay thế bởi màn đêm, Alice luôn chìm trong cảm giác mê hoặc khi ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh.
17 Joe úp mặt vào khăn lau mồ hôi đang chảy xuống từ hai bên thái dương và cười với Kay. “Trận đấu hay thật. ” “Anh chơi cũng giỏi đấy. ” Cô ta mỉm cười cởi dải tóc đuôi ngựa và lắc lắc mái tóc đen nhánh đang xõa trên bờ vai rồi quay sang vẫy tay tạm biệt hai người chơi cùng.
18 Alice vẫn không tin là cô lại tham gia nhiều đến vậy vào Câu lạc bộ những Người mới đến, và tệ hơn là cô lại rất say mê nó. Đúng là việc này chỉ quẩn quanh trong thị trấn và không có gì mới mẻ đúng như cô từng hồ nghi, nhưng cô lại yêu mến từng giây từng phút với nó Tháng Mười hai là tháng diễn ra vòng “trao đổi bánh quy” – cô không tin là trên đời lại có hoạt động kỳ cục đến vậy.
19 Joe vội vã đến nhà hàng Gramercy Tavern và anh được chào đón bởi nụ cười đon đả của nữ nhân viên, cô ta đưa anh tới bàn của Alice, Emily và Harry Anh cúi xuống hôn Alice đầu tiên, kế đến là Emily và cuối cùng anh bắt tay Harry một cách nồng nhiệt rồi kéo ghế ra và ngồi xuống.
20 Sau đó hai cô bạn xuống cầu thang, bước qua những cánh cửa kiểu Pháp và thăm thú vườn tược, rồi đi quanh ao, và ở đó họ ngòi sát nhau trên chiếc ghế gỗ đặt ngay dưới gốc cây phong cổ thụ “Nghe xem” Alice mỉm cười “Gì cơ? Tớ chả nghe thấy gì hết” “Chính xác là vậy! Chẳng phải đây là nơi yên bình nhất mà cậu từng đến sao?” Emily mỉm cười.