1 “Có tin nhắn nào cho mình không?” Tôi hỏi khi vừa bước vào văn phòng The Pipeline, tờ báo của trường tôi. “Trong hộp thư của cậu thì không. ” Angela - biên tập viên điều hành của chúng tôi - trả lời.
2 “Daisy Jane,” ông ngoại chào tôi khi tôi từ trường về nhà hôm ấy. Khi mới lên lớp 1, lúc đó tôi học ở một trường khác trong một khu dân cư khác, tôi không thích tên mình chút nào.
3 “TUYỆT!” Nhà Marnie cách nhà tôi ba căn, nhưng tôi biết chính xác nó đang đứng ở đâu khi tôi gọi điện bảo với nó là tôi sẽ cho nó cái vé của tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng Bosco đang sủa theo cái kiểu mà nó thường hay sủa khi ai đó làm nó hứng chí lên và bắt đầu chạy vòng vòng quanh chiếc bàn trong phòng ăn.
4 “Muốn nói về chuyện đó không?” Ông ngoại hỏi tôi vào chiều thứ 7 khi chúng tôi đang làm vườn ở phía sân sau. “Có lẽ. ” Trời nóng bất thường đối với tháng 4, với nhiệt độ lên đến tận hơn 270.
5 Ba giờ sau, khi đã sẵn sàng để đến dự bữa tiệc của nhà Clarke, tôi trông như một người hoàn toàn khác hẳn. Stacy đã cho tôi mượn một cái váy ngắn vừa như in bằng lụa đỏ.
6 Tôi về nhà chỉ sau ông ngoại và Marnie. Tất cả ba chúng tôi cùng tranh nhau kể chuyện, làm các sự kiện về trận đấu và bữa tiệc cứ đan xen vào với nhau.
7 “Chúng ta vẫn chưa trải qua những năm con còn chơi thể thao trên sân trường à?” Ông ngoại hỏi buổi chiều hôm đó khi tôi tập tễnh bước qua cửa nhà cùng với Marnie.
8 Vào giờ ăn trưa ngày thứ 5, tôi đang lướt qua một chồng các chủ đề mà đáng lẽ tôi phải đọc trước khi vào giờ học tiếp theo. “Đáng lẽ tao không bao giờ nên đăng ký vào lớp lịch sử danh nhân.
9 Tôi phải đến xem và viết bài về trận đấu của đội lacrosse nam vào chiều thứ 6, vì thế Stacy hẹn với thợ may vào chiều muộn hôm ấy và nói rằng chị sẽ đón tôi từ sân bóng.
10 Sáng chủ nhật Marnie ghé qua chơi bời tán gẫu. Chúng tôi chơi ném bóng rổ ở ngõ sau và nói về buổi vũ hội tuần tới, buổi vũ hội mà cả hai chúng tôi đều không có bạn hẹn ấy.
11 Chiều chủ nhật mẹ và tôi bò toài ra trên chiếc ghế vải nhựa ở sân sau nhà, cả hai cùng mặc quần jean cũ thoải mái và học bài. À, mẹ thì học bài; còn tôi đang đền bù lại cho đêm mất ngủ.
12 Trong hai ngày tiếp theo đó tôi đã kết luận rằng Adam và tôi đã sai về những cảm giác lãng mạn ấp ủ giữa Huấn luyện viên và Stacy - ít nhất thì cũng sai về phía Stacy.
13 Daniel đến trễ 1 tiếng vào tối hôm đó, điều đó chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào. “Trông được lắm, Jane. ” Daniel nói khi tôi mở cửa. Tôi hi vọng thế.
14 Vào lúc 11h30 sáng thứ 7, ba giờ đồng hồ sau khoảng thời gian đi bộ thông thường hàng ngày, tôi mới lọ mọ bước xuống cầu thang. Ông ngoại đang ngồi ở quầy bar trong bếp, đọc công thức nấu ăn và làm một danh sách thực phẩm.
15 Đó! Bài viết thứ hai đã xong. Save lại rồi exit. Giờ tôi đã có hai phiên bản của trận đấu ngày hôm qua, được viết bởi Dr. Jekyll và Ngài Hyde. Tôi liếc nhìn đồng hồ: mới có 3h.
16 “Món sandwich năng lượng của tôi!” Marnie kêu lên vào giờ ăn trưa ngày thứ 5. Nó mò trong túi đồ ăn lần nữa, rồi lôi ra một miếng sandwich kẹp thịt đông với phần vỏ bánh riêng biệt và một túi bóng kính đựng cookie mặt cười - là bữa trưa của thằng em trai nó.
17 Trước trận đấu gặp đội Dulaney vào thứ 6, Vinny cứ quanh quẩn bên tôi ở văn phòng và nói rất nhiều. Cậu ta dường như cảm thấy căng thẳng chẳng kém gì hài lòng về trách nhiệm mới của mình, cả gương mặt cứ hồng lên phấn khích.
18 Bữa ăn tối tiếp theo sau lễ tổng duyệt vào tối thứ 6 không có sự kiện nào cả. Đó là một bữa ăn ngồi trong một căn phòng riêng biệt ở một khách sạn rất sang trọng.
19 Người tài xế limo thả chúng tôi xuống rồi quay trở lại nhà thờ vì anh ta còn cả một xe các phù dâu phải đón. Tôi lẳng chiếc túi xách hoa-hồng-và-quả-tua qua vai và theo Stacy đến lối vào nhà bà Bean, tay vẫn nâng đuôi váy cho chị.