1 Đêm khuya khoắt, ánh trăng treo cao tỏa sáng. Phạm Dư Quỳ đi chiếc dép lê mua ở chợ đêm, đứng dựa vào lan can ban công nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm sáng sủa giữa mùa hạ.
2 Ánh tà dương một màu trắng đục, buông xuống phía chân trời, đem bóng dáng của mọi người trải dài trên mặt đường. Trên sào trúc ở bên ngoài nhà gỗ có treo một bộ chăn đệm.
3 Trời thật xanh, mây thật trắng. Từng tia nắng chiếu rọi xuống mặt nước lấp lánhPhạm Dư Quỳ lăng ngốc nhìn khí trời tỏa xuống mặt nước đang bốc hơi. Ôn tuyền? (*)(*ôn tuyền: suối nước nóng)Hai chữ này hiện lên trong đầu nàng, nàng toàn thân vô lực để cho Tả Kinh ôm xuống ngựa, chần chờ nhẹ chạm xuống nước suối, dòng nước ấm áp ôn hòa chứng minh cho phán đoán của nàng.
4 Gió nổi lên. Phạm Dư Quỳ vén mái tóc được thả tự nhiên, yên lặng nhìn mây trôi trên bầu trời, cước bộ không ngừng tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối.
5 Mưa kéo dài cả một ngày. “Aiz…” Một cô nương thân quần áo màu phấn lục đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nhìn mưa than thở. Đôi mắt trong suốt nhìn khí trời, nhìn chằm chằm Cức uyển xa xa tối như mực, tuy rằng chỗ đó không giống các nơi khác trong phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng chính là vẫn hấp dẫn ánh mắt của nàng.
6 Nôn!Thật đáng ghét. Phạm Dử Quỳ chống tay trên thân cây đại thụ, ngồi ở một bên phun uế vật, nói phun cho dễ nghe, nàng căn bản nôn ra toàn nước. Dọc theo đường đi, trong bụng có gì có thể phun ra nàng liền phun hết, vừa buồn nôn lại chóng mặt, khó chịu cực.
7 Màn đêm giống miếng vải đen to bao phủ xuống mặt đất, ánh trăng treo cao trên bầu trời, tinh khiết hoàn mỹ. Ban đêm bên trong Hàn phủ đèn đuốc sáng trưng.
8 Trời mưa. Phạm Dư Quỳ vươn tay nhỏ bé ra ngoài cửa sổ, tại bầu không khí đầy ý thơ này, nàng nghĩ đến mưa ở trong rừng—— bỗng nhiên, mưa to mưa tầm tã ——Mưa đánh mạnh vào tay Phạm Dư Quỳ có cảm giác đau, đành rút tay về, phụng phịu không vui.
9 Tin tức Tả Kinh bị thương làm chấn kinh toàn bộ Hàn phủ. “Hắn như thế nào bị thương nghiêm trọng như thế? !” Tiểu Liên khổ sở chất vấn Phạm Dư Quỳ. “Ngươi nói a!”Phạm Dư Quỳ cũng là lăng lăng ngốc nhìn, mặt không chút thay đổi, tay vuốt vuốt trên váy.
10 Ban đêm, tiếng côn trùng kêu chít chít, lại không lấn át được tiếng nỉ non mỏng manh. Từ trong phòng bay tới tâm của người đang đứng ngoài cửa nghe lén.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 10