201 Vừa bước ra khỏi phòng, Vân Phi Vũ cảm thấy rất nhiều anh mắt bắn về phía mình, loại ánh mắt đó cũng chẳng thân thiện cho lắm, y hiểu được, mà khi quay lại nhìn, những người đó lập tức di rời tầm mắt.
202 Trước buổi trưa ngày thứ hai, Vân Phi Vũ chạy tới phòng bếp, thấy Tử Trúc, Thanh Thủy đang nhặt rau, rửa đồ ăn, y cười hì hì tiến tới gần: “Tử Trúc tỷ tỷ, Thanh Thủy tỷ tỷ, ta giúp các người được không?”
Thanh Thủy tủm tỉm cười, nháy mắt với y vài cái, còn Tử Trúc nói thẳng: “Không cần.
203 Chầm chậm chạy tới rừng trúc, khi tới nơi thì trên thân đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Cầm tay áo lau mồ hôi trên trán, dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn rừng trúc một vòng.
204 “Lê Hoa tỷ. ” Vân Phi Vũ đến gần nàng: “Đừng xúc động, tỷ thử bắt mạch tiểu tử kia xem rốt cuộc hắn bị làm sao. ”
Tuyết Lê Hoa nhìn y, gật đầu: “Được rồi.
205 Đảo mắt lại qua hơn một tháng, khi tới tháng sáu trung tuần, mùa hè nóng bức kéo tới. Quên đi những ngày hè, Vân Phi Vũ phát giác mình đã ở nơi này suốt ba tháng, ngày ngày ấm áp vui vẻ, không có chuyện gì phiền toái, cũng không có người khiến cho y căm hận, trừ bỏ người kia, nhưng vẫn chưa thể nói là căn hận, chỉ có thể nói là không thích.
206 “Ngươi đã hận hắn như vậy, cớ gì không tự mình động thủ? Để cho ta động thủ chẳng phải đã tự đánh mất đi lạc thú tự tay đâm chết kẻ thù?” Vân Phi Vũ khẽ nhướn mày, khóe miệng gọi lên một mạt tiếu ý, hoàn toàn trưng ra bộ dạng ta là người ngoài cuộc.
207 Đêm trước ngày xuất phát, khi Vân Phi Vũ chuẩn bị y phục lại nghe thấy tiếng gõ cửa, y vừa mở ra đã thấy Tuyết Lê Hoa đứng đó.
Trong tay nữ tử cầm hai vò rượu, đôi mắt phiếm hồng, trên mặt lại vẽ nên nụ cười: “Ngày mai đệ xuất phát rồi, chúng ta cùng uống vài chén được không?”
Trong lòng hiểu được tình ý của nàng nhưng không cách nào đáp lại, hiện tại nhìn nàng như vậy lại càng không nhẫn tâm cự tuyệt, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được, ta đi lấy chút đồ nhắm tới.
208 “Tính tình ghê gớm thật. ” Hạ Tứ cười duyên một tiếng, chớp mắt đã thay đổi sang thái độ nghiêm túc: “Ta mặc kệ quan hệ giữa ngươi với lão bản ra sao, hắn đã giao ngươi vào tay ta thì ba tháng này ngươi nhất định phải nghe ta.
209 “Đây là cái gì?” Vân Phi Vũ cầm chiếc sa y trong suốt lên, ánh mắt khó tin nhìn người nọ.
“Y phục, nhìn không hiểu sao?” Hạ Tứ thản nhiên liếc y một cái: “Mặc xong lập tức ra đây.
210 “Đỗ gia, người bắt ta mặc thứ này đi lòng vòng bên ngoài là muốn dẫn người tới?” Hạ Tứ lau mồ hôi lạnh trên trán: “May mà ta chạy nhanh, bằng không… chắc bị hắn xé thành tám mảnh mất.
211 Áp chế cảm giác khẩn trương bất an trong lòng, nghĩ bản thân ít nhiều cũng là quản sự nơi này, mặc dù ở trước mặt người này thì mình chẳng là gì cả, nhưng không thể không có cốt khí nha
Hạ Tứ thanh thanh cổ họng, ngưng thanh mở miệng: “Thiếu chủ đại nhân, nếu ngài muốn mua Vũ Lạc thì trước tiên tiểu nhân cần phải nói rõ vài điều.
212 Sáng sớm, cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng cháy đang nhìn mình chằm chằm, Vân Phi Vũ đành phải mở mắt ra. Khung cảnh xa lạ lọt vào mắt khiến y giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy người ngồi bên giường, tâm trí y dần dần thanh tỉnh.
213 “Thiếu chủ, ngoài cửa có người tìm thất thiếu gia. ” Gã quản gia chưa tới, thanh âm đã tới trước.
Vân Khoảnh Dương buông Vân Phi Vũ ra, ôm thắt lưng y bước tới trước: “Là ai?”
“Hắn nói hắn là Tùng Nhi ở Noãn Đông Các, là tiểu quan vẫn đi theo hầu hạ thất thiếu gia.
214 Nụ hôn tựa như cắn nuốt, bàn tay to lớn không ngừng di chuyển trên thân thể, cảm nhận được bàn tay người nọ đang tham nhập vào cừu khố, quanh quẩn chung quanh mật huyệt, Vân Phi Vũ nâng hai chân lên, cố gắng đem toàn bộ thân thể của mình bày ra trước mặt người nọ.
215 Hít sâu một hơi, Vân Phi Vũ đứng lên khỏi ghế, sau đó nhìn về phía phụ nhân trên giường: “Phu nhân, ta nghĩ phải nói rõ một chút, tên của ta vốn là…”
Y còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng gọi thân thiết ngắt lời: “Vũ Nhi, tại sao tới đây lại không nói cho ta biết, làm ta tìm đệ mệt chết đi được.
216 Bảy, tám ngày liên tiếp không thấy bóng dáng người nọ, Vân Phi Vũ chẳng cảm thấy tốt lành gì cho cam, ngược lại càng thêm tức giận. Mấy ngày này đã khiến y hoàn toàn hiểu được, Vân Vụ sơn trang quả nhiên là một chiếc ***g giam cầm con người, vào được rồi thì đừng nghĩ có thể rời đi.
217 Tìm kiếm chung quanh hòn giả sơn một vòng vẫn không phát hiện nơi nào kỳ lạ, nhưng khi nãy rõ ràng đã thấy Tùng Qua biến mất trước mắt. Vân Phi Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục vòng quanh đó hai vòng, trừ bỏ cửa động vào hòn giả sơn kia ra, dường như không còn lối vào nào khác, nhưng thông đạo này quá ngắn, nhìn từ đây sang phía đối diện chỉ khoảnh một hoặc hai trượng là cùng.
218 Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tiến vào phòng lay tỉnh người đang ngủ say trên giường. Vân Phi Vũ rung rung hàng mi, chậm rãi mở mắt ra, ngẩn người nhìn sa trướng trên đỉnh đầu.
219 Mười ngày sau, vừa rời giường, Vân Phi Vũ đột nhiên cảm thấy trước ngực truyền tới cơn đau thấu tim, ngay sau đó, y phun ra một ngụm chất lỏng tanh nồng.
220 “Cút!” Tùy tay nắm lấy một vật ném lên cánh cửa, ôm chặt thân thể người trong lòng, Vân Khoảnh Dương đau lòng khôn xiết: “Vì sao, vì sao nói đi là đi? Vì sao chứ, chẳng phải đệ đã nói chúng ta sẽ luôn ở bên nhau hay sao? Vì sao, vì sao vậy Vũ Nhi? Vì sao?”
‘Bùm’, tiếng nổ đột ngột vang lên, đại môn bị phá vỡ từ bên ngoài, nam nhân giống như không nghe thấy, ôm vật nhỏ trong lòng không ngừng kêu gào.