241 Vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ hắn tới dục trì, Vân Phi Vũ nhìn nam nhân nhăn nhó bất an. “Khi Thánh hơn mười tuổi quả nhiên đơn thuần đáng yêu, so với tính cách luôn luôn bất mãn kia tốt hơn nhiều lắm.
242 Bữa tối, vì hoan nghênh Vân Phi Vũ tới, ba vị hộ pháp cố ý tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, khách tham dự trừ bỏ ba người bọn họ còn có Lí Sầm hiếm khi lộ diện, tiếp đó là Tư Vũ Thánh luôn bám chặt lấy y.
243 Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Phi Vũ chạy tới viện tử của Hoàng Trang để hỏi ra chân tướng lại phát hiện không ai ở đó, bất đắc dĩ, y đành phải đi tìm hai người còn lại, vẫn không có thu hoạch gì như trước, bất mãn đi về hướng Lạc Vũ hiên, khi tới nơi cũng đã là giờ thìn.
244 Nam nhân không hề đáp lại, chỉ dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn y, lệ khí trên người đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại tò mò cùng biểu tình thân mật, thỉnh thoảng lại lấy môi chạm nhẹ lên má y, dùng lưỡi liếm nước mắt trên mặt y.
245 Màn đêm nhanh chóng buông xuống, nhìn nam nhân bị thiết liên trói buộc đang chìm trong giấc ngủ, Vân Phi Vũ đau lòng vuốt ve gương mặt hắn, nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ an tĩnh, mãi đến khi cơn buồn ngủ đổ ập xuống, y chống đỡ không nổi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
246 “Mùi gì vậy?”
Trong lúc mê man, Vân Phi Vũ bất giác khụt khịt mũi, dạ dày khó chịu theo bản năng muốn phun ra ngoài, mở mắt ra lại thấy mình đan ngồi trong một cái mộc dũng lớn.
247 Vân Phi Vũ ngủ không yên, cứ lăn qua lộn lại mấy vòng. Ban ngày nghe được tin tức của Vân Khoảnh Dương, trái tim lúc nào cũng bị treo lơ lửng trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, mà khi nghe Lí Lam Phong truyền đạt lại câu “Ta chờ đệ”, tâm y như bị bóp nghẹn, chỉ muốn nhanh chóng chạy về bên cạnh hắn.
248 Hai mắt hắn mơ màng mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dung mạo khuynh thành, tư thái quyến rũ. Toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn xuống dưới, ý muốn thử nghiệm kia sớm bị ném ra sau đầu, giờ phút này trong tâm trí Vân Phi Vũ chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm: Chạm vào hắn, hôn hắn, ôm lấy hắn.
249 Trung tuần*, không khí ban đêm tỏa ra chút khí lạnh nhè nhẹ, mà trong chủ tẩm của Lạc Vũ Hiên vẫn lộ ra một mảnh xuân sắc khôn cùng. ( Theo người Trung trước kia, một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần)
Không khí trong phòng tỏa ra mùi mồ hôi hòa quyện cùng hương vị tình ái ngọt nị khiến người ta hít thở không thông.
250 Hơi thở dần vững vàng như vẫn không thấy y tỉnh lại, Tư Vũ Thánh khẽ cau mày, nhìn bầu trời vẫn còn đen tối, nghĩ nghĩ, mặc bào y, ôm vật nhỏ ra khỏi phòng.
251 Ngày đi đêm nghỉ, tới trưa ngày mười tháng mười, Vân Phi Vũ đã trở về.
Nhìn con đường quen thuộc qua ô cửa nhỏ, chiêu bài ‘Vân Tường khách ***’ ngày càng gần, cảm giác hoảng sợ chẳng biết từ đâu bay tới, y vỗ vỗ ngực, thở ra làn sương mờ: “Không sao, không sao, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, sau này cũng không có gì hết, mọi việc đều ổn cả.
252 Lại khôi phục cuộc sống bình dị ấm áp trước kia, mỗi ngày nam nhân đều không rời y một tấc, trừ bỏ ngẫu nhiên phải ra ngoài xử lý công vụ.
Trung tuần tháng mười.
253 Lí Nhị sững lại, thầm nghĩ: “Làm thế nào bây giờ, khách nhân muốn đi rồi. ” Bất giác nhìn lại, thấy lão bản nhà mình bưng vò rượu đi tới đây, hắn lập tức nói với một gã tiểu nhịn khác: “Mau thu dọn đi, không được phép tính tiền, biết chưa.
254 Đột nhiên tỉnh lại từ giấc mộng, Vân Phi Vũ bật người ngồi dậy, nhìn chung quanh: “Chết rồi!”
Vân Khoảnh Dương ngồi dậy theo, dùng chăn bao lấy y ôm vào lòng, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Ta đã hẹn Tích đại ca tới trưa sẽ cùng nhau dùng bữa, có phải đã qua buổi trưa rồi không? Xong rồi, vậy mà ta đã ngủ quên mất.
255 Ăn xong bữa cơm này cũng mất gần hai canh giờ, cơm no rượu say, mọi người cũng nhau ngồi phẩm trà, Tích Vô Nhai đứng dậy cáo từ.
“Tiểu Vũ, đã không còn sớm nữa, ta cần phải trở về.
256 Mười ngày trôi qua, mỗi buổi trưa Tích Vô Nhai vẫn đều đặn tới Phi Vũ hiên báo danh. Vân Khoảnh Dương nghiến răng mệt nghỉ nhưng chẳng bắt được nhược điểm của hắn nên chẳng còn cách nào khách ngoài việc mắt nhắm mắt mở mặc hắn lượn lờ trước mắt mình, chẳng qua nguyên nhân chính là Tích Vô Nhai vẫn chưa phải uy hiếp lớn nhất của hắn, mà tên kia mới là địch thủ cuối cùng.
257 Vừa muốn phi thân lên thì tay áo lại bị níu lấy, Tích Vô Nhai khó hiểu nhìn về phía y: “?”
“Đưa ta theo nữa. ”
“Không được, rất nguy hiểm. ” Tích Vô Nhai cự tuyệt thẳng thừng.
258 “Cơm? Đúng rồi, vẫn còn ngâm cá trong nồi, chưa nát ra đó chứ?”Động tác trên tay Vân Phi Vũ dừng hẳn lại.
Khi tầm mắt đảo đến gương mặt tái nhợt đầy những vết xanh tím trên gương mặt hai người, còn khóe miệng đang chảy ra chút máu tươi đỏ chói, tâm can y đau đớn: “Đây… đều là do ta làm sao?”
Đau lòng nhìn bọn họ, mấp máy môi lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Các người ngu ngốc sao? Vì sao lại không né tránh?”
Hai người đồng thời sửng sốt, Vân Khoảnh Dương chịu đựng đau đớn trên mặt, cố gắng tươi cười: “Không có việc gì, chỉ cần đệ đừng tức giận là được rồi.
259 Đêm hôm đó, Vân Phi Vũ đột nhiên phát sốt, cũng may ba người chưa rời khỏi đó nên đã kịp thời gọi Lí Lam Phong tới chẩn bệnh.
“Sao lại thế này?” Tư Vũ Thánh trầm giọng hỏi.
260 “Vũ Nhi, Vũ Nhi”
Tiếng kêu gọi khiến người trên giường đột nhiên bừng tỉnh, sau khi thiên toàn địa chuyển kịch liệt lay động, thân thể lạnh như băng đột nhiên được bao bọc trong ấm áp, thanh âm kia ngày càng gần, tựa hồ đang ở bên tai.