261 Gần một tháng trôi qua, Vân Phi Vũ tận lực khiến bản thân ngập đầu trong công việc, không suy nghĩ tới những chuyện khác, nhưng lời đồn đãi tựa như mọc thêm cánh bay ra khắp Dạ Diệp quốc, những kẻ hiếu kỳ từ khắp nơi bắt đầu đổ về Diên Kinh, muốn nhìn thấy dung mạo của y.
262 Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ vừa tỉnh lại liền phát hiện Khung Tử Dạ đã không còn ở đây, chắc đã hồi cung lâm triều, y cũng chẳng nghĩ nhiều. Mà trong lúc y không chút để ý cũng chẳng phát hiện tình huống khác lạ, có ba luồng gió tách ra ba hướng truyền tin tức.
263 Mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng choang, nhớ tới quyết định đêm qua, thủy chung vẫn là do dự: “Có nên đi hay không? Hoặc là suy nghĩ thêm vài ngày nữa? Quyết định này liên can tới hạnh phúc cả đời của ta đấy.
264 Nháy mắt đã một tháng trôi qua, hôm nay là ngày mười tám tháng mười hai, Dạ Lam năm thứ mười tám. Phủ tướng quân đột nhiên chăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi phàm.
265 Không khí ức chế, bàn ăn nặng nề. Hơn nửa tháng nay, tình hình vẫn luôn như vậy. Vân Phi Vũ không biết thức ăn trong miệng mình có mùi vị ra sao, chỉ vùi đầu và cơm: “Ta sai lầm rồi sao? Quả nhiên tham lam chẳng có kết quả tốt.
266 Thúc ngựa chạy như phát cuồng khắp thành, không nghe thấy thanh âm mắng chửi chung quanh, y chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Mưa phùn liên tục rơi vào mắt, trên mặt một mảnh lạnh như băng.
267 Thấy kẻ khó trướng mắt khó đối phó nhất sắp bại dưới tay mình, Tư Vũ Thánh hưng phấn dị thường, câu nói ‘Tiểu Vũ xảy ra chuyện’ truyền vào tai, thân thể cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm không may, run giọng nói: “Y sao vậy?”
“Y… uống độc dược.
268 Thu tháng chín, đám người Vân Phi Vũ dọn tới khu tiểu viện đã được tân trang phía sau tửu lâu.
Giờ ngọ ngày hôm đó, bọn họ lại tới cây đại thụ ấm áp bên hồ nghỉ ngơi, chơi cờ, đọc sách, ngủ trưa.
269 Ỷ Thần ngủ thẳng tới giờ cơm chiều mới tỉnh.
Trên bàn cơm, hắn vừa và cơm vừa suy nghĩ, nhìn mấy kẻ khó nhằn trước mặt, “Xem ra chỉ có thể lấy thân phận tiểu hài tử để tiếp cận Tiểu Vũ thôi.
270 Tối qua suy nghĩ quá nhiều, vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng choang, Ỷ Thần đưa tay sang bên cạnh.
“Đi lúc nào vậy? Tại sao ta không phát hiện ra? Không phải vậy đó chứ?”
Vừa suy nghĩ vừa mặc lại y phục, sửa sang thỏa đáng, vừa mở cửa đã thấy hai tỳ nữ, hắn thốt lên: “Các người là ai? Tiểu Vũ đâu?”
Hai nàng thoáng sững người, sau khi hiểu ra, lục y nữ tử lập tức cung kính khom người: “Khởi bẩm tiểu thiếu gia, nô tỳ tên Thanh Diệp, nàng là Hoa Hảo.
271 Tới giờ dùng bữa, Vân Phi Vũ sợ mình đột nhiên biến mất khiến tiểu gia hỏa kia lo lắng nên đành phải lết tấm thân mệt mỏi đau nhức tới dùng bữa cùng mọi người.
272 Cách cửa khách *** khoảng một trượng, gã tiểu nhị nhỏ bé lôi kéo, đẩy một đôi phu phụ ra ngoài. Vân Phi Vũ nhíu mày nhưng không tiến lên.
Loại chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, y nhìn thấy đã thấy nhàm cũng chẳng muốn quản nhiều.
273 Tạm thời an bài bọn họ tới căn phòng mình không dùng tới ở trong viện, nhìn thấy Ỷ Thần bận rộn, lại thấy Mạnh Lệnh Phương nghi hoặc, Vân Phi Vũ liền nói cho hắn biết thân phận thực sự của tiểu gia hỏa kia, đợi đến khi hắn hoàn hồn mới tiếp tục nói.
274 Sau giờ Tuất, Vân Phi Vũ mở tiệc tẩy trần cho Mạnh Lệnh Phương, mà Lưu Ngọc Hoa viện cớ thân thể không khỏe nên không xuất hiện. Ỷ Thần liên tục cười lạnh trong lòng, nhưng bởi vì hắn đã đáp ứng với Tiểu Vũ nên đành phải giấu diếm sự thật.
275 Tình hình tiến hành rất thuận lời, ba ngày sau, phu phụ Mạnh Lệnh Phương theo đội ngũ của Vân Khoảnh Dương cùng nhau rời kinh. Tư Vũ Thánh cũng xuất hành trở về tổng đàn ma giáo, nói một tháng sau trở về, những ngày yên bình mà bận rộn này cứ thế trôi đi, trừ bỏ những lúc rảnh rỗi lại nhớ tới bọn họ thì cũng coi như tự tại.
276 Do buổi chiều hoạt động nhiều, cũng có thể do lâu rồi hai người không thoải mái như vậy nên cơm nước trên bàn nhiều hơn thường ngày. Sau khi dùng cơm lại bị Khung Tử Dạ kiên trì giữ lại, Vân Phi Vũ đáp ứng với hắn dùng cơm xong sẽ đi tản bộ, tiếp đến sẽ xuất cung.
277 Hôm sau tỉnh lại, nhìn đống hỗn độn trên giường cùng sắc mặt tái nhợt của nam nhân, Vân Phi Vũ hoảng sợ, chậm rãi nhớ lại những chuyện đêm qua, y vuốt ve những vết xanh tím trên thân thể nam nhân, đau lòng vạn phần.
278 Chớp mắt đã tới trung tuần tháng mười, hai người nọ rời khỏi đây cũng sắp được một tháng, Vân Khoảnh Dương cùng Tư Vũ Thánh gửi thư về nói phân đà có việc, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về.
279 Thấy Ỷ Thần định ra tay, Vân Phi Vũ quát lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Nắm chặt hai tay áp chế kích động trong lòng, y bình tĩnh mở miệng: “Tất cả các ngươi ra ngoài hết, chuyện này để ta tự mình giải quyết.
280 Trung tuần tháng giêng, Tư Vũ Thánh trở về, mà lúc này Vân Khoảnh Dương bận rộn thu xếp công việc, còn Tích Vô Nhai cũng thường xuyên ra ngoài, mỗi lần nhanh thì năm, sáu ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng.