1 “Vì sao ngươi không biến đi! Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, vĩnh viễn biến mất!”
Được chăng? Nếu thực sự có thể, Triển Chiêu cũng mong muốn như vậy.
2 Triển Chiêu bị ý nghĩ này hù dọa, tử vong, chuyển thế, không có ký ức của kiếp trước, tất cả đều không đáng sợ. Thế nhưng ta bỏ lỡ thời gian gần nghìn năm, như vậy Ngọc Đường đang ở nơi nào, vậy hơn chín trăm năm này, hắn trải qua luân hồi, lẽ nào cũng không có Triển Chiêu tồn tại?
—
Một năm sau.
3 Nhân viên của “Hãm Không” đều biết, Triển quản lí của bọn họ không thích mọi người khách sáo với mình, nhưng mọi người thực sự đều thích cậu. Cậu không thường cười, cũng rất ít nói chuyện, thế nhưng cũng rất ôn hòa, như cây đón gió xuân, càng khiến cho những người xung quanh không đành lòng đem đến bất kỳ phiền não nào, quấy rối sự bình an của cậu.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật đáng ghét sao? Bạch Ngọc Đường có chút mê muội, vì sao lại không đành lòng gỡ tay người này ra, ánh mắt của cậu rất bi thương, như thể nếu hắn cứ vậy mà rời đi, cậu ấy cũng sẽ chết mất.
5 Hai người đối ẩm, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói vẫn là một trải nghiệm tương đối xa lạ, đối với Triển Chiêu, lại là phi thường thân thuộc. Nâng chén, mỉm cười, nhìn nhau, trong thoáng chốc, dường như đã trở về tới Túy Tiên Lầu ngàn năm trước, ánh mắt Triển Chiêu trở nên mê ly, không biết vì rượu hay vì gương mặt quen thuộc trước mắt, để chính mình buông thả, thậm chí đã quên che dấu yêu thương và đau đớn trong lòng.
6
“Cậu muốn vậy sao? Ở phòng này, tại quầy rượu này, bình tĩnh chờ đợi một lúc không biết lúc nào thì biến mất khỏi đây như vậy sao? Cậu nhìn bọn tôi, cậu bình tĩnh, nhưng còn bọn tôi thì sao? Bọn tôi thấy cậu cứ như vậy, đều rất khổ sở, rất xót xa, cậu có biết hay không?”
—
Triển Chiêu ở trong một căn phòng trên lầu hai của Hãm Không, bày biện cực kỳ giản đơn, như thể chỉ định lưu lại một thời gian ngắn, nhưng trên thực tế cậu đã ở nơi này hơn một năm.
7 Sơ mi màu trắng đơn giản, quần màu xám, trang phục như vậy tuyệt đối không thể coi là thời trang, nhưng vẫn cứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh như mọi khi.
8
“Đinh đại ca, em xuống dưới đó nói với Tam ca, là anh bảo em trốn ở đây, đừng đi gặp bọn họ, nói vậy nha?”
“Cậu —— Bạch Ngọc Đường!” Đinh Triệu Lan điên tiết trừng Bạch Ngọc Đường, cái thằng này, quả thật y như Nguyệt Hoa nói, thật quá đáng ghét.
9
Bạch thị và Bạch Ngọc Đường, là nhờ vào sự che chở của sáu người mà lớn lên.
—
Đời này, Ngũ Thử Hãm Không vẫn là tình như huynh đệ. Tuy rằng trong quá trình kết nghĩa cũng không có nghi lễ uống máu ăn thề chính thức như ngày xưa, chẳng qua cảm tình của Bạch Ngọc Đường đối với bốn vị ca ca này tuyệt đối không thua kém so với ngàn năm trước.
10
Có những loại hồi ức, quả tình nhớ tới lại kinh hãi, một ngày tốt lành như vậy cũng là một ngày thảm thiết như vậy, làm sao có thể quên?
—
Bạch Ngọc Đường quyết định ở lại, ngay sau khi ổn định thì bắt đầu làm việc.
11
Tất cả đều không thể nói rõ ràng, Bạch Ngọc Đường cứ nhìn mãi gương mặt say ngủ của Triển Chiêu, cả đêm thức trắng.
—
Về phòng đã một lúc lâu, nằm trên giường trằn trọc, Bạch Ngọc Đường thử mọi cách rồi vẫn không ngủ được.
12 “Một thằng đàn ông như cậu sao lại lắm chuyện như vậy chứ, cậu có tới hay không đây? Cậu không tới ngay tôi bảo anh hai tống cổ cậu ra đường đó, tốt nhất là cậu nên tin tôi đi, anh hai tôi tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Hãm Không.
13 Vì sao Bạch Ngọc Đường lại biết được diễn biến tâm trạng của Triển Chiêu? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Trong lúc Triển Chiêu chăm chú xem phim, thì Bạch Ngọc Đường chỉ tập trung nhìn Triển Chiêu, vì hắn cảm thấy ngắm nhìn người nam nhân ôn nhu bên cạnh mình này so với việc ngồi xem hình ảnh đi tới đi lui trên màn chiếu kia còn tốt hơn nhiều.
14 Hiện tại, đã có một người mà cậu hoàn toàn tin tưởng chỉ dẫn cho cậu, Triển Chiêu không cần hơn một tháng, đã có thể tự mình đối mặt với thế giới bên ngoài.
15 Ngay khi Hàn Chương nhìn thấy hai người đi đến tòa nhà Bạch thị, trên mặt liền hiện lên một ít biểu hiện nghi hoặc, anh không hiểu lắm, vì sao Triển Chiêu lại cùng Bạch Ngọc Đường đến công ty.
16
Khi cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc đã đóng lại, Triển Chiêu như thể mới vừa trong cơn chấn động bình tĩnh lại.
“Triển Chiêu, sao cậu lại ngẩn người ra rồi?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày, nắm tay của Triển Chiêu kéo nhẹ.
17 Triển Chiêu theo sự hướng dẫn của Bạch Ngọc Đường, đi lên lầu hai của quán cơm này. Đi vào căn phòng nhỏ nhất, khung cảnh rất thanh nhã, có điều không gian cực kỳ nhỏ, chỉ có thể đặt vừa một cái bàn, hai cái ghế.
18 Một thành phố vừa mỹ lệ, vừa yên lặng lại thanh bình như nơi này thì nhất định sẽ có tình hình trị an rất tốt có đúng không? Đáp án là không chắc chắn.
19
“Xin chào, tôi là đại đội trưởng Trương Long của đội hình sự D thị. ” Trương Long chìa tay ra cho Triển Chiêu, “Xin hỏi cậu là người bắt giữ được những kẻ bắt cóc phải không?”
—
Chuyện có tình cờ, thế nhưng hôm nay sự việc quả thật quá tình cờ.
20 Triển Chiêu đứng sau lưng hắn, ánh mắt theo dõi từng trang thông tin tải lên trên màn hình, tim đập cũng dần dần nhanh hơn. Đến khi trên màn ảnh xuất hiện ảnh chụp quen thuộc của người kia, lại thêm cái tên đó, Triển Chiêu nhàn nhạt nở nụ cười.