21 Chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, nhiều ngày nay, sự đối xử ghẻ lạnh đổ lên người Triển Chiêu nhiều ít gì hắn cũng thấy được, chỉ là không muốn gây xích mích với mấy người anh trai nên cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống.
22 Nếu Triển Chiêu là một người có thể khiến cho mình đau đớn, như vậy làm sao có thể để cậu ly khai khỏi cuộc sống của mình đây? Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, không ngờ mình quan tâm đến người này đến như thế, mong muốn cậu ở lại bên cạnh mình đến như thế, thì ra là do mình có thể vì cậu mà phát đau.
23 Nếu Triển Chiêu là một người có thể khiến cho mình đau đớn, như vậy làm sao có thể để cậu ly khai khỏi cuộc sống của mình đây? Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, không ngờ mình quan tâm đến người này đến như thế, mong muốn cậu ở lại bên cạnh mình đến như thế, thì ra là do mình có thể vì cậu mà phát đau.
24 Đàm phán tiến hành coi như thuận lợi, hầu hết vấn đề đều do Bạch Ngọc Đường xuất mã, còn Triển Chiêu tùy thời điểm từ một đống tư liệu khiến Bạch Ngọc Đường nhức đầu rút ra được số liệu tổng kết chi tiết hắn cần.
25
“Nhưng mà —— ” Bạch Ngọc Đường lắc đầu. “Làm sao dễ dàng như vậy được, cậu cho rằng mấy người của cục cảnh sát đó đều dễ gạt vậy sao, bọn họ sẽ thôi miên cậu, vạn nhất kết quả có vấn đề gì, bọn họ đòi tống giam cậu hoặc trục xuất cậu đi nơi nào đó thật xa rồi phải làm sao?”
Triển Chiêu nhìn thấy Triệu Hổ, lòng dâng lên một cảm giác thân thiết, vừa rồi mới phải quần nhau với hai vị đại nhân vật năm đó, thần kinh căng cứng lúc này cũng đã thả lỏng được một chút.
26
“Triển Chiêu, cậu có thích tôi không?”
Đến lúc nhìn thấy Công Tôn Sách, Triển Chiêu thực sự ngây dại, cậu vốn tưởng rằng sẽ gặp một Công Tôn tiên sinh ôn nhu lão thành, là một Công Tôn tiên sinh giống như ngày xưa mỗi lần chữa bệnh trị thương cho mình vẫn luôn lo lắng đau lòng hiện đầy mặt.
27 “Điều này rất không bình thường. ” Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng một cái, tiếp tục nói, “Còn có điều kỳ quái hơn nữa, đại nhân trong lời cậu ấy nói, họ Bao.
28
“Sao thế, thoáng cái sinh ra nhiều người nhà như vậy không thích ứng kịp sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường, mọi người vốn dĩ chính là người nhà của tôi.
29 Bị Bạch Ngọc Đường lôi ra ngoài, lại bị hắn nhét vào một quán ăn nhìn qua coi như sạch sẽ, lại tiếp tục bị hắn “giám thị” đến lúc ăn cho hết một tô mì thịt băm nóng hổi to đùng.
30 Bạch Ngọc Đường không biết Triển Chiêu có chuyện gì, nhưng hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, sự chú ý của hắn lập tức bị màu đỏ gai mắt trên cánh tay Triển Chiêu chiếm hết.
31 Quả nhiên, cậu khóc. Nước mắt ngập đầy trong mắt ngay từ lúc mình té xuống núi đến bây giờ rốt cuộc đã chảy ra. Ngực Bạch Ngọc tê rần, theo bản năng, câu nói đầu tiên chưa kịp nghĩ đã chạy ra đến miệng: “Ngu ngốc, khóc cái gì, tôi có chết đâu.
32 Khi Triển Chiêu nói những lời này, bên mép hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ tươi cười này của cậu thật ấm áp. Đinh Nguyệt Hoa đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thực cô đã nhìn thấy nụ cười này rất nhiều lần trước đây, là những khi Triển Chiêu có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, trên khuôn mặt cậu thường xuất hiện nét cười như thế.
33
“Triển Chiêu, tôi yêu cậu. ”
Mặc kệ qua bao nhiêu năm, yêu chính là yêu, Bạch Ngọc Đường yêu Triển Chiêu, thiên kinh địa nghĩa.
—
Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi Hãm Không, trong lòng cũng có chút trống rỗng, không biết phải đi đâu, ngẫm lại đem Triển Chiêu ném cho Đinh Nguyệt Hoa, cũng không biết có ổn chưa.
34 Ngày thứ hai rời khỏi Hãm Không, Triển Chiêu đến cục công an thành phố lấy lại chứng minh thư của mình. Thời điểm tiếp nhận tờ giấy chứng nhận mới tinh từ trong tay Bao Chửng, trong lòng cậu có chút kích động, cảm giác này tựa như được Bao Chửng thừa nhận thêm một lần nữa, thừa nhận cậu là một thành viên của thành phố này, cũng là thừa nhận cậu có thể tiếp tục lưu lại thế giới này.
35
Đến khi Triển Chiêu vừa trở về nhà, không ngờ lại phát hiện ở ngay cửa nhà có một người đang đứng, hơn nữa hình như người này đã đợi cậu rất lâu.
—
Đến khi Triển Chiêu vừa trở về nhà, không ngờ lại phát hiện ở ngay cửa nhà có một người đang đứng, hơn nữa hình như người này đã đợi cậu rất lâu.
36 Triển Chiêu, tôi chỉ yêu cầu em một đáp án, tuy nhiên tôi không tiếp nhận câu trả lời phủ định. Tôi yêu em, yêu đến mức không cho phép em không yêu tôi.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển Chiêu rời khỏi vòng tay của Bạch Ngọc Đường, bên môi lộ ra một tia cười giảo hoạt.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không cần cảm ơn tôi, yêu tôi là được rồi.
39
Hàn Chương nhìn Triển Chiêu một chút, là nhìn sang Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên mở miệng nói: “Triển Chiêu, những lời cậu nói trước đây có còn tính không?”
—
Bạch Ngọc Đường lần này thực sự là dọn nhà, lúc hắn dọn về phòng của Triển Chiêu, căn phòng này cũng liền biến thành một ngôi nhà chân chính.
40
“Tôi chỉ muốn thực hiện một giao dịch với cậu. ” Triệu Trinh cười nói, “Mạng của Bạch Ngọc Đường, đổi lấy một lời hứa của cậu. ”
—
Sau khi hạ quyết tâm không tiếp tục hợp tác với Thiên Hữu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không dùng tất cả thời gian để nghiên cứu tài liệu cho việc mua bán sáp nhập nữa.