161 Nắm chặt tiểu tử kia trong tay, nhìn đám người kiên trì cầm côn lách qua đám đông xông tới, sau đó là một gã nam nhân mập mạp với khuôn mặt tròn vo tiến lên, không thèm liếc nhìn thiếu niên tới một cái, vươn tay muốn bắt lấy tên khất cái.
162 Hôm sau, Vân Phi Vũ không tiến cung mà đưa tiểu tử kia đi mua mấy bộ y phục, bắt đầu tìm kiếm phòng ốc. Kỳ thật y cũng không muốn mang hắn theo, nhưng không chống lại được cách mè nheo, sống chết cũng đeo bám của hắn.
163 “Từ từ, Duẫn đại ca, huynh chờ ta suy nghĩ chút đã. ”
Vân Phi Vũ trầm tư một lát, sau đó mở miệng hỏi: “Ý của huynh chính là: tỷ như ta làm một việc có lỗi với ân nhân, nhưng hắn biết ta không tình nguyện đi làm nên cũng không hận ta.
164 Giờ dậu ngày hôm sau, Vân Phi Vũ ăn mặc chỉnh tề liền mang theo tiểu tử kia xuất môn.
Tuy nghe nói phải tới tửu lâu xa hoa nhất hoàng đô để ăn cơm, nhưng tiểu tử kia vẫn không vui như trước, dọc theo đường đi còn phát biểu những bất mãn của hắn.
165 Rượu quá tam tuần, mỗi người trên bàn tiệc đều bắt đầu nói nhiều hơn, Vân Phi Vũ vẫn cố gắng duy trì trạng thái thường ngày, nhưng người nọ luôn chăm chú thăm dò y như có như không khiến cho y căn bản không thể mặc kệ được.
166 Dường như do Vương gia trở lại khiến tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng, cho nên yến hội không ngừng diễn ra. Duẫn Lạc mời khách xong, Mạc Ngôn cũng quyết định ba ngày sau mở tiệc chiêu đãi mọi người tại phủ tướng quân.
167 Về đến nhà, in lặng tập trung làm bữa tối, sau đó trở về phòng ngã lên giường. Hình như tiểu tử kia cũng nhìn ra y có điểm không thích hợp nên ngoan ngoãn không làm phiền.
168 Hôm sau, giờ dậu tam khắc, đa số khách mời đã đến đông đủ, mà Vân Phi Vũ vẫn tiếp tục bận túi bụi trong trù phòng.
“Tiểu Vũ. ”
Dường như phía sau có người gọi nhưng y lại không biết là ai, chăm chú nhìn đồ ăn trong nồi, thiếu niên hỏi mà không quay đầu lại: “Ai vậy?”
“Ta.
169 Vừa nghe Mạc Bạch nói những lời đó, Vân Phi Vũ biết rằng tránh không khỏi. Bản thân ngồi bên bàn tiệc cũng nên kính rượu từ lâu, nhưng y vì tránh tiếp xúc với người nọ, hơn nữa hôm nay lại phải cùng lúc chiếu cố hai người, cho nên uống rượu cũng ít.
170 Bởi vì trước đó Khung Tử Dạ không ăn uống gì nên ngọ thiện chậm lại một canh giờ, mà hai người dùng bữa xong cũng đã là giờ mùi tứ khắc.
Ăn dưa hấu đã được bỏ vỏ, Vân Phi Vũ tùy ý hỏi một câu: “Sau này ngươi định giải quyết chuyện vương gia như thế nào?”
Khung Tử Dạ chần chờ, sau đó nói: “Ta còn chưa nghĩ ra.
171 Khi Vân Phi Vũ biểu diễn vài động tác cơ bản của quyền anh một lần, Tích Vô Nhai chỉ nhíu mày thật chặt, không nói gì, sau đó kêu y công kích hắn.
Sau khi hai người khoa chân múa tay một phen, nam nhân khẽ giãn mi tâm, mỉm cười nhìn thiếu niên: “Thì ra là thế, chỉ là những chiêu thức cơ bản, lợi dụng sức mạnh cùng tốc độ trực tiếp công kích những điểm yếu của địch, không tồi, không tồi.
172 Một ngày nữa trôi qua, sau khi hai người dùng xong ngọ thiện, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên, Khung Tử Dạ mở miệng: “Ngươi nói hoàng thúc muốn dạy võ công cho ngươi?”
Thiếu niên gật đầu: “Phải!”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của thiếu niên, Khung Tử Dạ có chút ghen tị, nghĩ ngược lại: “Kẻ tạo nên tình cảnh này chính là ta, nếu không phát sinh sự kiện kia, có khi mỗi ngày hoàng thúc cũng sẽ dạy ta võ công.
173 Thật sự không thể nhìn nổi nữa, Duẫn Lạc định đứng dậy cáo từ lại không ngờ người nọ đột nhiên vỗ vai hắn nói: “Đúng lúc lắm, đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm tối đi, là do Tiểu Vũ là nấu nướng.
174 Giờ dậu tứ khắc, lại tới giờ cơm chiều, Vân Phi Vũ thu kiếm đi về phía thạch bàn, tiếp nhận chiếc khăn mềm mại nam nhân đưa tới, uống cạn một chung trà, sau đó bất an lau mồ hôi, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hắn, bộ dạng như “ta có vấn đề muốn hỏi” nhưng chung quy vẫn không mở miệng.
175 ‘Thùng thùng thùng”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Vân Phi Vũ âm thầm vui vẻ, vừa định chạy đi mở cửa lại phát hiện tiểu tử kia còn đang ôm chặt thắt lưng mình, không có ý định muốn buông ra.
176 Thiếu niên đẩy hắn ra, giữ một khoảng cách nhất định, thở dài: “Tích đại ca, ta không phải người mà huynh luôn nghĩ tới. Tuy không hiểu vì sao huynh lại coi ta và y là một, nhưng ta thực sự không phải người đó!”
“Đúng là đệ!” Gương mặt luôn ôn nhu của nam nhân đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, nắm chặt bả vai thiếu niên, lay mạnh: “Là đệ, là đệ, đệ chính là y.
177 Nhanh chóng bịt miệng, lẳng lặng tựa trên vách tường thở dốc, chờ đợi hơi thở ổn định, trong phòng không còn động tĩnh, lúc này Khung Tử Dạ mới lặng lẽ trở về phòng.
178 Khi Vân Phi Vũ tỉnh lại liền phát hiện mình đang năm trong căn phòng vô cùng xa hoa, dưới thân là chiếc giường gấm mềm mại, đỉnh đầu là chiếc sa trướng màu lam.
179 Đảo mắt đã qua ba ngày, thân thể thiếu niên khôi phục không ít. Dường như sau khi trải qua cải tạo của dược vật, cơ năng thân thể y đã được nâng lên rất cao, ngay cả việc phục hồi vết thương cũng nhanh hơn trước rất nhiều lần.
180 Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ rời vương phủ, trước tiên trở về tiểu viện gói ghém những đồ vật muốn mang theo, sau đó đặt vào ngăn tủ. Xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ, đứng trong tiểu viện nhìn chung quanh một vòng.