21 “Ánh mắt khi thích một người không giấu diếm được. ”
Nửa túi bắp rang bơ của Hoắc Yên, toàn bộ rơi vào tay Phó Thời Hàn.
Rộp rộp.
Ngày bình thường thật sự anh không thể yêu thích đồ ngọt được, nhưng giờ phút này không biết tại sao, túi bắp rang bơ đậm mùi bơ và đường kia, lại có sức hấp dẫn lạ lùng với anh.
22 “Hỏng bét, là cảm giác động tâm. ”
Tháng mười một, Hoắc Yên đến nhận tiền lương, sau đó liền xin nghỉ việc ở nhà ăn.
Cô đồng ý với Phó Thời Hàn chỉ làm một tháng, sau đó sẽ nghỉ việc, đây không phải là kế tạm thời đối phó, mà cô đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, đó là nguyên tắc trước giờ của cô.
23 “Em hãy nhớ kỹ, sau này không cho phép khóc vì tiền. ”
Cuối tuần, Hoắc Yên dự định về nhà lấy sách và một ít đồ sinh hoạt.
Nhà họ Hoắc ở bên trong tòa hợp viện nhỏ, căn hộ này là phúc lợi của nhân viên đơn vị ba cô cấp, điều kiện không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ, nếu một nhà bốn miệng ăn có hơi chật chội.
24 “Anh không muốn làm anh trai em. ”
Sáng hôm sau Hoắc Yên dậy sớm rửa mặt, gần giờ xuất phát, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào của nữ sinh.
25 “Việc khiến anh vui vẻ nhất, là em ở bên cạnh anh. ”
Từ sau hôm đó, Hoắc Yên càng thêm chăm chỉ học tập. Bởi vì cô dần hiểu ra, ba mẹ luôn thiên vị chị gái, người đủ khả năng để cô dựa vào chỉ có bản thân mình.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cắt thừa nửa quả dưa chuột, em ăn nó giúp anh.
27 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy… anh sẽ nghe lời em sao?”
“Anh, em tới phòng bếp hỗ trợ dì nhỏ.
28
“Có chút hơi thiên vị. ”
Hoắc Tư Noãn lẻ loi ngồi một mình ở ghế sô pha trong phòng khách, trên bàn cơm thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười, giống như bản thân cô ta là người thừa thãi nhất.
29
“Anh chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ, chính là vợ của anh. ”
Phó Thời Hàn đối nhân xử thế luôn giữ thái độ “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” (*), khiêm tốn hữu lễ, rất ít khi khiến người khác mất mặt.
30
“Chơi với một nhóm bạn xấu, cô nhóc của tớ tâm tư đơn thuần mới đó đã bị làm hư rồi. ”
Buổi tối, Hoắc Yên đứng dưới ký túc xá chờ nửa tiếng, Hoắc Tư Noãn mới chầm rãi đi tới.
31
Hoắc Yên đeo cặp sách, vội vàng đi tới cổng trung tâm hoạt động của sinh viên.
Sân trường cuối thu, sinh viên qua lại không tính là nhiều.
Trong tin nhắn nói cô tới đây đợi anh, nhưng dù Hoắc Yên tới sớm mấy phút lại phát hiện Phó Thời Hàn sớm đã đợi ở lối ra vào rồi.
32 (Editor: Cái tiêu đề thật khiến người ta hiểu nhầm)
Mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, Phó Thời Hàn nấu cơm, Thẩm Ngộ Nhiên mua đồ ăn vặt, Hướng Nam thì ngồi trước máy tính tải phim.
33 Phó Thời Hàn bất động thanh sắc vỗ vị trí bên người, Hoắc Yên do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tới ngồi.
Ghế sô pha chỉ đủ thêm một người, Hoắc Yên vô cùng tự giác ngồi sát cạnh tay vịn, dựa vào sang bên cạnh.
34 “Phó Thời Hàn cháu cũng có bấy nhiêu thương tiếc với Hoắc Yên như vậy. ”
(*) Đả lạc thủy cẩu (痛打落水狗): Đánh chó rơi xuống nước, ý chỉ dốc sức đả kích một kẻ sa cơ lỡ vận.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đêm nay tiểu thư ta sẽ giúp cậu đánh bại Hoắc Tư Noãn.
36
“Có lẽ, đây chính là lý do Phó Thời Hàn yêu thích cậu ấy. ”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Yên tới trang viên Cẩm Tú, khu biệt thư cao cấp sang chảnh nhất trong truyền thuyết của Giang Thành.
37
“Con và Yên Yên làm gì trong phòng vậy?”
Buổi tối, Hoắc Tư Noãn trang phục lộng lẫy vừa xuống lầu, liền gặp được Hoắc Yên vội vàng trở về, trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc.
38
“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó. ”
(Editor: Cảnh báo chương này ngược cẩu)
Hoắc Yên ngồi trên ghế xoay của Phó Thời Hàn, cúi đầu điền thông tin trên tờ phiếu đăng ký.
39
“Toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong cổ anh, hơi thở mềm mại ấp áp khiến anh ngưa ngứa. ”
Trận thi đấu toàn quốc diễn ra trong bầu không khí nóng bỏng của mùa hè.
40 “Ai cho phép em đêm hôm khuya khoắt nói chuyện phiếm cùng đàn ông xa lạ. ”
Buổi tối Hoắc Yên nằm trên giường, trằn trọc mất ngủ.
Phó Thời Hàn thích cô sao?
Làm sao có thể, nhất định do cô suy nghĩ quá nhiều, anh là chàng trai ưu tú như vậy, sao có thể thích dạng con gái phổ thông như cô.