1 Chương 1Tô Châu – Trung Quốc,Đông Phương Khuynh Quốc một thân áo tím tay rộng theo phong cách Trung Quốc được thiết kế dành riêng cho hắn, quần áo được cắt may rất khéo léo, làm nổi bật lên thắt lưng mảnh khảnh, trên áo thêu hoa văn hoa mẫu đơn, vạt áo rủ xuống theo cặp chân dài, phất phơ bất quy tắc, phiêu động theo từng bước chân, dáng điệu lay động, phong vận thướt tha.
2 Đông Phương Khuynh Quốc biến sắc, quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Tri Lai. Thần kì như vậy? Người kia… thật đã chết rồi?Cô thở dài, bất đắc dĩ cảm khái: “Quả nhiên trốn không thoát…”“Lời tiên đoán của tiên tri tỷ tỷ thật chuẩn! Nếu như em cũng có thể biết rõ được tương lai sẽ ra sao thì tốt quá…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Nam tràn ngập sự sùng bái.
3 Chương 2“Văn Tri Lai! Mở cửa ra! Tôi đến rồi…”“Văn Tri Lai, còn không mở cửa là tôi trèo tường vào đấy!”“Văn Tri Lai, tôi mang đồ ăn ngon đến, cho cô bổ mắt đây, mau mở cửa đi…” Bên ngoài Tịnh Viên truyền tới tiếng Đông Phương Khuynh Quốc đập cửa gọi to, làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy ra nhìn, có mấy người già ghét ầm ĩ, chuẩn bị chạy ra mắng người, nhưng vừa nhìn thấy diệm mạo của hắn, liền ngây ngốc, hoàn toàn quên mất định nói gì, thậm chí còn gia nhập vào hàng ngũ hóng hớt.
4 Kim Phượng thấy hắn gây khó dễ cho Văn Tri Lai, vung nắm đấm xông lên nói: “Cái tên yêu nam này, còn không buông tay ra. ”“Cô không mở mắt, tôi sẽ hôn cô.
5 Chương 3Tinh thần của Đông Phương Khuynh Quốc hoàn toàn hỏng rồi! Khuôn mặt xinh đẹp ngồi trước bàn giống như một tờ giấy bị dẫm đạp giày xéo qua vừa trắng bệch lại vừa âm trầm, mái tóc màu nâu xõa rũ rượi, chiếc áo trắng mượn hôm qua của Văn Tri Lai vạt áo hoàn toàn mở ra, cả người thoạt nhìn cực hấp dẫn, nhưng cũng rất… chật vật.
6 “Đúng, tôi chính là Văn Tri Lai. ” Đông Phương Khuynh Quốc gắng gượng vô lực trả lời. nhìn chiếc di động của mình bị lục soát đặt trên bàn, trong lòng bắt đầu tính toán lúc nào Cừu Nghĩa mới tới.
7 Chương 4Văn Tri Lai cảm thấy đau quá, nhưng là không biết đau ở chỗ nào. Lúc bị Đông Phương Khuynh Quốc lôi kéo chạy ra khỏi cao ốc đó, cô nghe thấy rất nhiều tiếng súng vang lên, cũng biết có không ít người đuổi theo bọn họ, mà Đông Phương Khuynh Quốc rõ ràng bị thương, còn có thể mang cô bình yên ra khỏi đó, trốn được ở nơi yên tĩnh vắng vẻ này.
8 Mấy ngày nay từ lúc hôn mê cho tới khi tỉnh táo, hắn không có một ngày không nhớ tới Văn Tri Lai, bất luận hắn mở mắt hay nhắm mắt, đôi mắt thanh lương của cô lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, quanh quẩn trong tâm hồn hắn.
9 Chương 5Bụi đầy trời, tiếng gió gào thét, phảng phất như ai đó đang kêu gào. Là ai vậy? Thanh âm tang tóc kia, giống như vọng đến từ ngàn năm xa xôi…Đúng vào lúc Văn Tri Lai sắp hít thở không thông, cô nghe thấy có người bị đánh mạnh một cái, tiếp theo một trận gió mạnh ập tới, bàn tay siết chặt lấy cổ cô của Du Nhận buông lỏng ra, tiếp đó, cô đã được kéo vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc.
10 Về phần Hắc Tĩnh, bởi vì thân thể quá suy yếu, hơn nữa lại đang mang thai, cũng ở lại để điều dưỡng, có Triệu Mồ Hiền cùng mẹ ở lại chăm sóc cô. Trước mắt, hắn phái năm người trong Đông Phương lang ở lại bệnh viện bảo vệ, hắn và Đông Phương Khuynh Quốc cùng Đông Phương Tuyệt Thế cùng bà nội đem tro cốt của Thập Nhị về nhà Đông Phương, tổ chức hậu sự thật long trọng cho vị bảo tiêu trung thành bảo vệ chủ này.
11 Chương 6“Mắt không thoải mái sao? Để tôi xem một chút. ” Đông Phương Khuynh Quốc đỡ Văn Tri Lai trở lại khu nhà riêng biệt, lập tức muốn kiểm tra đôi mắt của cô“Không cần, mắt của tôi không sao, cám ơn anh đã đưa tôi trở lại.
12 Chương 7Văn Tri Lai chợt chấn động, tâm thần không yên đứng dậy bước xuống giường, mò mẫm từ từ bước đến bên cửa sổ. Đã xảy ra chuyện. Cô thấy đổ máu… Đông Phương Khuynh Quốc đổ máu… Tay run run đè lại lồng ngực đang phát đau, nhịp tim cuồng loạn mất trật tự, cô quên mất cảnh giới mình đã thiết lập, quên mất phải giữ khoảng cách, lo lắng mở cửa phòng ngủ, bước nhanh đi ra ngoài, nhưng đường đi trong phòng khách còn chưa quen, không cẩn thận va phải ngăn tủ, làm đổ chiếc đèn.
13 “Bên trong Mỹ nhân từ có chưa si niệm của Thiên công, thật muốn chôn theo, hắn muốn cùng người dây dưa không rõ, thậm chí vây khốn người, không để cho người đi vào luân hồi chuyển thế!” Cô cả kinh nói.
14 Chương 8Văn Tri Lai tới sân bay lúc gần trưa, sắc mặt của cô có vẻ hơi tái nhợt, nhưng cả người ung dung bình tĩnh, không có rối loạn, lại càng không có vẻ chần chừ.
15 Cô vô cùng chán ghét vội tránh ra, phản kích lại “Đừng quá đắc ý, oán hận của ngươi sẽ trở thành nguyền rủa, bởi vì pháp lực cùng âm khí luân phiên tác dụng với nhau, chính bản thân ngươi cũng không thể chết già.
16 Chương 9Đông Phương Khuynh Quốc mang theo sứ mỹ nhân, đi tới địa điểm hẹn trước, nhưng không thấy Du Nhận và Văn Tri Lai, ngược lại bị người bịt mắt, lục soát khắp người, lấy súng áp vào trong xe, chạy hơn hai tiếng đồng hồ, xuống xe, tiếp theo lại tiến vào một bậc thang dẫn xuống địa đạo, vòng tới vòng lui, lại đi lên bậc thang, tiến vào một nơi trống trải, bịt mắt được cởi ra.
17 Chương 10“Ha ha, a a a, thật buồn cười…” Một tiếng cười âm trầm đột nhiên vang lên trong mật đạo, tựa như gần mà lại tựa như xa khó phân biệt. Cô cả kinh, Đông Phương Khuynh Quốc đã kéo cô vào trong ngực.