41 Ðây nhắc lại Lệnh Hồ Xung tuy bị kiếm thương trầm trọng nhưng được ngoài rịt "Thiên hương đoạn tục giao" và trong uống "Bạch Vân hùng đởm hoàn" là những thánh dược rất thần hiệu của phái Hằng Sơn nên rất mau lành.
42 Tiếng cười chưa dứt, một bóng đen từ sau tảng đá vọt ra. ánh thanh quang vừa lấp loáng, một người tay cầm trường kiếm đứng trước mặt Khúc Dương và Lưu Chính Phong.
43 Tiếng hồ cầm mỗi lúc một thêm ảo não thê lương. Mạc Ðại tiên sinh vẫn còn đứng sau gốc cây chưa chịu xuất hiện. Phí Bân lớn tiếng hỏi:- Có phải Mạc Ðại tiên sinh đó chăng? Sao lại không ra đây tương kiến?Tiếng hồ cầm đột nhiên đình chỉ.
44 Lệnh Hồ Xung lập tức dừng bước lạng người né tránh sang một bên, bỗng nghe trong miếu có thanh âm khàn khàn của một lão già cất lên:- Ngươi cứ cho ta biết chỗ cất "Tịch tà kiếm phổ" kia là ta lập tức giết sạch phái Thanh Thành để báo thù cho vợ chồng ngươi.
45 Lệnh Hồ Xung cười nói:- Mỗi lần thất bại là một lần khôn ra. Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiắng rồi hỏi:- Ngươi đã khôn quá thành tinh rồi còn chưa đủ ư?Lão lấy trong bọc một cây hỏa tiễn pháo rồi đi ra ngoài sân bật lửa châm ngòi, đoạn ném lên không gian.
46 Nhạc Linh San nói xen vào: - Quân ác tặc vô sỉ đó thì ai cần hắn bội phục làm chi? Chẳng qua là đùa giỡn hắn một lúc mà chơi. Lệnh Hồ Xung nói: - Nhưng tiểu huynh coi tình trạng lúc đó nếu không bịa ra môn "Phi tú thần châm" để biểu diển thì nguy đến tính mạng ngay tức khắc.
47 Lệnh Hồ Xung vẫn hoài nghi trong dạ tự hỏi: - Sau này nếu ta gặp người trong Ma giáo, ta có nên hỏi cho biết rõ phải quấy, hay là hạ thủ giết ngay? Gã không thể tự quyết được, nên sư phụ hỏi vấn đề này gã chẳng biết trả lời thế nào cho phải.
48 Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu trông trời chiều xám ngắt và nặng tuyết thì biết rằng trận mưa tuyết này kéo dài, bụng bảo dạ: - Ðường lên núi hiểm trở, nếu từ giờ đến chiều không ngớt mưa, đường đất trơn như mỡ đổ thì tiểu sư muội không nên đưa cơm cho ta nữa.
49 Lệnh Hồ Xung vừa ngửi thấy mùi thơm mang mác, Nhạc Linh San đã cầm bánh đã cầm tấm bánh bóc rồi cười hì hì đưa cho gã. Gã đón lấy cắn ngay một miếng ăn.
50 Lệnh Hồ Xung chuyển ý nghĩ rồi bụng bảo dạ: - Hôm ở trong viện Quần Ngọc núi Hành Sơn, suýt nữa mất mạng về chưởng lực của Dư Thương Hải may nhờ Lâm sư đệ giàu lòng trượng nghĩa, chẳng kể gì đến sự yên nguy của bản thân mạnh dạn đứng ra nói mấy câu hùng dũng.
51 Lệnh Hồ Xung coi lại bức đồ hình thì người trong tay cầm một đường dây thẳng tuột tiêu biểu cho cây côn bổng đang theo thế phóng vào mũi kiếm của người ra chiêu "Hữu phụng lai nghi".
52 Lệnh Hồ Xung đứng trơ ra hồi lâu rồi lau quẹt lửa đốt đuốc để tiếp tục coi đồ hình trên vách đá. Hắn thấy kiếm chiêu mỗi lúc một kỳ ảo, càng đánh càng tinh diệu.
53 Lệnh Hồ Xung vẻ mặt thất thần, trố mắt lên nhìn Nhạc Linh San. Mục quang ngơ ngác tựa hồ không nhận ra nàng. Nhạc Linh San hỏi: - Ðại sư ca! Tiểu muội đây mà! Sao đại sư ca lại ngơ ngẩn thế? Lệnh Hồ Xung vẫn giương mắt lên ngây ngây ngố ngố hồi lâu rồi nhắm lại.
54 Lệnh Hồ Xung nghe nói tới "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" thì trong lòng sợ hãi vô cùng, trán toát mồ hôi. Nguyên lúc mới lên sơn động hắn cũng tưởng kiếm pháp này cực kỳ xảo diệu, đem ra diễn tập.
55 Nhạc phu nhân hồi lâu mới định thần lại được. Bà thấy Lệnh Hồ Xung bị trượng phu tát cho hai má sưng u, tím bầm, thì sinh lòng đau xót, dịu dàng nói: - Ngươi đứng dậy đi! Trong vụ này có nhiều chuyện rắc rối mà ngươi chưa hiểu.
56 Lệnh Hồ Xung tiến lại gần mấy bước. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy trên hai hũ rượu lớn quả nhiên có dán giấy đỏ viết chữ vàng "Túy tiên lâu". Giấy dán nhãn hiệu đã cũ quá rồi, đúng là rượu để lâu.
57 Ðiền Bá Quang tủm tỉm cười mà không nói gì. Lệnh Hồ Xung hỏi: - Huynh đài cười gì vậy? Võ công huynh đài thắng được tại hạ chuyện dĩ nhiên. Huynh đài muốn ỷ mình bản lãnh cao cường để bắt tại hạ xuống núi chăng? Ðiền Bá Quang ôn tồn đáp: - Ðiền mỗ tuyệt nhiên không có ý thù nghịch Lệnh Hồ huynh, dĩ nhiên không nghĩ đến chuyện đắc tội với tôn giá.
58 Thanh trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bị tuột ra, hắn ngã ngửa xuống đất. Ðiền Bá Quang đứng phắt dậy nhảy xổ đến trước kề đao vào cổ đối phương cười lạt hỏi: - Kiếm pháp của Lệnh Hồ huynh tàn độc quá, suýt nữa Ðiền mỗ mất mạng.
59 Ðiền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung vẻ mặt khác lạ tỏ ra hắn cố ý che dấu, gã liền nói: - Bốn phái Thái Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn và Hành Sơn còn có những bậc cao nhân tiền bối võ nghệ phi thường, nhưng trong quí phái thì chẳng còn một vị kỳ cựu nào nữa.
60 Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi: - Tại sao các trưởng lão Ma giáo lại chết cả ở đây? Phong Thanh Dương đáp: - Ta giết họ đấy. Bọn trưởng lão Ma giáo đều là những tên võ công tuyệt thế, vậy mà Phong Thanh Dương nói bốn tiếng "ta giết họ đấy" một cách rất hời hợt hững hờ như giết đi mười con kiến con muỗi vậy.