81 Người nhà họ Lâm là một trong ba đại thế gia của ám giới, cả đám đều được chứng kiến những khung cảnh hoành tráng. Lại thêm người trong tộc cách một đoạn thời gian lại phải chịu giày vò từ ‘tài hoa tuyệt thế’ nhà mình, qua một thời gian dài như thế, cơ bản mỗi người đều có thể luyện ra một thân tuyệt kỹ núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc.
82 Lâm U và bọn người Mục Nhất cũng không làm lỡ thời gian tại nhà tổ quá lâu.
Tình trạng cơ thể Mục Viêm Khiếu đã không cho phép hắn tiếp tục nán lại nơi đây, mặc dù sau khi Lâm lão thái gia khôi phục sinh khí cho hắn xong hắn cũng đã tỉnh lại, nhưng tình huống vẫn như cũ khiến người ta lo lắng.
83 Lúc nhận được điện thoại của Âu Dương Minh, Mục lão gia đã dùng cần câu cá của mình tàn nhẫn quất bay Mục nhị thiếu đang ở bên cạnh bưng trà rót nước.
84 Âu Dương Minh cầm trong tay bản ghi chép ca bệnh, nhìn tình cảnh trong phòng bệnh VIP, nhịn không được cảm thấy miệng có hơi đắng chát.
Mặc dù trước khi phẫu thuật ông cũng đã nghĩ đến khả năng xảy ra tình cảnh thế này, nhưng chờ đến khi ông tận mắt nhìn thấy, trong lòng cảm thấy khổ sở.
85 Tâm tình Lâm U tiểu gia bây giờ không thể nào tốt. Cõ lẽ có thể nói là khá không ổn.
Dù sao bất kể là ai sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong một cái phòng chứa đồ linh tinh bẩn, loạn, tồi tệ, tâm tình khẳng định cũng sẽ không tốt.
86 Nếu như là một người bình thường, gặp phải người ngăn trước cửa, nói với anh ta có một phần di chúc cần nhận lãnh, vậy người này phỏng chừng trước tiên sẽ ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng một hồi, sau đó bắt đầu tự hỏi cái của để lại này có lớn hay không, không kiềm được mừng thầm.
87 Mưa mùa hạ, so với mùa xuân dịu dàng và mùa thu hiu quạnh, luôn luôn có vẻ cuồng bạo và kích tình không gì sánh được. Cái loại mưa hào sảng bỗng đâu đổ xuống tầm tã, chung quy vẫn có thể làm cho những người đang bước đi trên đường trốn không kịp cảm thụ được cái gì gọi là lạnh thấu tim.
88 Tuy rằng Lâm U tiểu gia tỏ ý sau này đại thiếu không cần tới nữa, nhưng vì nguyên nhân đường về não của người này rất thần kỳ, đại thiếu bày tỏ hắn nhất định sẽ nghỉ ngơi cho cơ thể thật khỏe, sau đó lại kéo người đến đây.
89 Bởi vì Mục đại boss tới vừa kịp lúc, đồng thời còn cố định thành công con quỷ gây chuyện xong còn muốn bỏ chạy nọ. Cái tên quỷ gây sự này lập tức trở thành vật hy sinh đầu tiên sau khi Lâm tiểu gia trở về hình người.
90 Lúc Mục Ngũ cõng Ngả Bá Đặc, ôm Gia Phỉ chạy như điên đến tiệm thuốc U Minh, vừa khéo Lâm tiểu gia cũng hoàn thành chế tạo ra một viên dược hoàn, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, quay đầu đã nhìn thấy trên đất nhiều thêm một người đang hấp hối và một con mèo mập sắp chết, tức khắc ánh mắt nhìn Mục Ngũ liền trở nên không tốt.
91 Mục Viêm Khiếu cho Mục Nhị sang bên châu Âu kiểm tra. Mà Lâm U thì ở trong cửa hàng của mình bắt đầu giải lời nguyền cho Ngả Bá Đặc.
Bởi vì phải kiện lần này là một đám ăn chơi trác táng, nên thời gian và địa điểm cáo trạng cần cân nhắc qua một chút.
92 Đại bạch hổ hiển nhiên khá quen thuộc từ trên xuống dưới con đường này, khoảng chừng mười phút sau, bọn họ đã đứng trên đỉnh núi Côn Lôn.
Đương nhiên cái đỉnh núi này cùng mấy cái đỉnh núi du ngoạn thông thường hoàn toàn bất đồng, chí ít dưới quan điểm của Mục Viêm Khiếu, người thường nhìn qua đỉnh núi Côn Lôn tuyệt đối sẽ không phải là mảnh đất bằng phẳng rộng lớn như thế, từ nơi đây nhìn qua hầu như không trông thấy điểm cuối.
93 Đối với ông cụ chưởng môn núi Thái Bạch mà nói, giáp mặt với mấy ánh mắt lên án mưu đồ vô sỉ của ông, đám lão già kia muốn dùng ánh mắt giết chết ông chung quy chỉ là hâm mộ ghen tị hận với sự cơ trí của ông mà thôi.
94 Trong nhiều trường hợp, dự cảm không tốt luôn luôn chuẩn xác hơn dự cảm tốt. Khi bạn nghĩ rằng tâm tình bỗng nhiên xao động có thể là chuyện tốt sẽ xảy ra, việc tốt luôn luôn không đến; nhưng nếu như tâm trạng bạn không yên cảm thấy có chuyện không tốt sẽ xảy ra, chuyện xấu đó lúc nào cũng tới đúng hẹn.
95 Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên không thấy đỉnh bầu trời, người thường muốn quan sát không trung và cảnh sắc phía dưới đoán chừng đều chọn phương tiện bình thường như máy bay.
96 Tuy rằng giọng Mục Viêm Khiếu cũng không lớn, nhưng Trịnh Du Hổ nghe qua tai không khác gì một đạo sấm sét.
Ma khí vốn đã dày đặc đến lúc hắn thấy Mục Viêm Khiếu đã trong phút chốc bành trướng thật lớn, thậm chí khiến mấy cô gái xung quanh hắn khó chịu ngồi xổm xuống.
97 Dựa theo suy đoán của đám người Triêu Minh Viễn và Ung Bá Nam, một khi Trịnh Du Hổ không có cái cốt phiến kia trong tay, hắn chẳng khác nào hổ bị nhổ răng, chẳng còn uy hiếp gì nữa.
98 Dù cho Mục Viêm Khiếu nói đi nói lại thân thể mình không có chuyện gì như thế nào đi nữa, nhưng lại không chịu nổi mấy loại bức bách của Lâm U tiểu gia không cho là đúng ở bên cạnh cùng một đám bác sĩ nước ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng nằm trên giường bệnh năm ngày.
99 Từ La Mã đến thành phố A, cần ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ.
Nên đợi đến khi Mục đại thiếu mang theo vợ nhà mình trở lại nhà họ Mục, đã là tám chín giờ sáng ngày hôm sau.
100 Mục lão gia quay mặt đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Lâm U, cảm nhận được ác ý từ vũ trụ.
Ông thật vất vả mới làm cho mình tiếp thu sự thật tàn khốc cháu trai lớn nhà mình muốn cưới một người đàn ông, kết quả lòng còn chưa kịp khôi phục lại, chợt nghe đến tin tức cháu nhà mình phải gả cho người ta.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 14