41 Ha ha” vừa ra, ai dám tranh phong?
Vào lúc này chỉ dùng có hai chữ lại có thể thay thế toàn bộ các từ láy biểu thị sự ác ý trước mặt, cho dù Mục Viêm Khiếu hắn không mấy quan tâm tới hai người phụ nữ trung niên, cũng đặc biệt nhạy cảm nắm bắt được toan tính đích thực của ‘ha ha’.
42 Cuộc sống của những con chuột ở vùng lân cận vườn hoa biệt thự Mục gia gần đây có chút ăn hại.
Mảnh đất này của bọn chúng vốn là khu nhà giàu hoàng kim, tuy rằng nhà cửa phòng ốc của những người giàu này quét dọn vô cùng sạch sẽ hơn nữa còn tử thủ canh phòng những con chuột nghiêm ngặt đến trình độ biến thái, nhưng khu nhà giàu thì chính là khu nhà giàu, cho dù không thể vào phòng để kiếm ăn, vườn hoa bên ngoài biệt thự còn có cây ăn quả các loại hoặc hoa cỏ dùng để ăn, thậm chí là một vườn rau nhỏ.
43 Trần Du Hạc và Trịnh Du Hổ tuy là gặp phải tai nạn giao thông, nhưng cũng giống như lúc Mục Viêm Khiếu gặp phải tai nạn xe, đều không chết được, nhiều lắm thì bị thương nhẹ mà thôi.
44 Mục Ngũ dưới sự nhắc nhở của boss nhà mình, rốt cuộc cũng chạy đua mua về năm bao khô cá cơm trước khi linh miêu Lâm U mang tiểu đội mèo nhỏ về nhà.
Làm một con mèo có khứu giác tuyệt đối thật là đáng sợ.
45 Lâm U tiểu gia bị vàng bạc và kim cương trên đất chiếu đau đến độ thiếu chút mù mắt mèo rồi.
Mới vừa chớp mắt lúc trước thôi, đi cùng với chủ nhân mắt mù nhà cậu mà không ngừng xoắn xuýt, trong đầu tràn ngập ý nghĩ ‘tôi nói dù trời có sập cũng có người muốn hãm hại chúng tôi sao’? Mà giờ vừa xuống đã thấy châu báu, dưới bóng cây bên cạnh là mười con chuột đang dàn hàng, trong chút chốc liền hiểu rõ mọi chuyện.
46 Sở dĩ Mục Viêm Khiếu nói cho bảo bối Lâm Lâm nhà mình chuyện Trần Du Hạc có nuôi chó, ý định ban đầu là muốn cho con mèo bự này hiểu, mặc dù bản thân nó rất trâu bò, nhưng so với Becgie Đức, Husky kéo xe hay chó chăn cưù cỡ lớn lớn mà nói thì linh miêu vẫn rất nhỏ bé, nên tự lượng sức mình.
47 Trong tiếng sủa vang dội của Becgie, Lâm U tiểu gia ngậm cái túi thoạt nhìn rất cũ kia, đặc biệt kiêu ngạo xoay người rời đi. Cho dù quản gia và các vệ sĩ có dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xuống lầu, cũng không thể tìm ra một cút tung tích của mỗ mèo bự.
48 Buổi tối hôm đó, bà Trần dẫn theo Trần Du Hạc đi đến nhà bà Trịnh.
Trong biệt thự Trịnh gia, mẹ con bà Trịnh đã sớm chờ ở phòng khách, vẻ mặt hai người họ xanh mét y hệt mẹ con bà Trần.
49 Lời của Trịnh Du Hổ làm Mục Viêm Khiếu không nhịn được khẽ cau mày, hắn có một dự cảm không tốt lắm, đem văn kiện kia giao cho Mục Nhị, Mục Nhị thần sắc trịnh trọng mở văn kiện ra, sau mấy phút sắc mặt biến hóa.
50 Nhị thiếu Mục Viêm Minh bị dọa đến bị dọa đến ngồi bệt trên mặt đất, Mục Cửu bên cạnh nhìn thấy bộ dáng đó của hắn khóe miệng cứ co giật mãi. Cho dù đã sớm biết chỉ số IQ của nhị thiếu nhà hắn có thể làm người ta lo lắng, nhưng làm cho người khác lo lắng như bây giờ, hắn thật muốn đập cửa mà chạy.
51 Ngày thứ hai sau khi Mục Viêm Khiếu đến thành phố B, Mục Viêm Minh liền bỏ được gánh nặng trên người, chỉ cần năm ngày tiếp theo hắn hảo hảo trông nom vị thú cưng của vua, địa vị còn cao hơn cả hắn, mèo bự đại gia là được rồi.
52 Không nói đến chuyện khi mà Mục Viêm Khiếu biết em trai mình bị dạy dỗ thảm như thế nào sẽ bày ra vẻ mặt gì, có thật sẽ khen Lâm U hay không. Nhưng làm một thành viên của đội vệ sĩ Mục gia, Mục Thập đặc biệt muốn thưởng cho con linh miêu này 100 likes.
53 Tuy nói tiếng hét của Mục nhị thiếu nghe có hơi khủng bố và thảm thương, nhưng Mục Nhất cũng không có lo lắng đến nỗi trực tiếp xông vào nhà cứu chủ, nói cho cùng mặc dù âm thanh này nghe có chút thảm thiết, nhưng còn chưa tới mức tê tâm liệt phế, nói cách khác, tình huống của nhị thiếu bây giờ là do áp lực tâm lý quá lớn, những chuyện khác không sao cả.
54 Mặc dù Mục Viêm Khiếu cho rằng mười phần thì cũng hết tám chín phần là mình đã đi nhầm phòng, nhưng hắn vừa mới lui về sau một bước, đã bị Mục Nhị cùng Mục Ngũ đi theo nhắc nhở kéo trở về hiện thực tàn khốc.
55 Mục Viêm Minh cảm giác mình bị chơi xỏ.
Hơn nữa còn là cái loại bị đùa bỡn từ đầu tới cuối và khinh bỉ cực điểm chỉ số IQ của hắn.
Khi hắn hăng hái bừng bừng, mang theo sự mong đợi tràn trề theo sát mèo đại tiên Lâm U tới chỗ mà theo lời nó là rất thần kỳ kia xong, hắn khẩn cấp xuống xe, ngẩng đầu liền thấy được vài chữ vàng to chói lọi.
56 Mục Viêm Minh dưới sự dẫn dắt của mèo đại tiên Lâm Lâm, vốn có thể giả bộ chối từ hoặc là không để ý đến tình huống bị Từ Bác Văn lôi đi, lại biến thành một đoạn tranh chấp kịch liệt.
57 Thời gian là bốn giờ rưỡi chiều, cách giờ ăn tối có nửa tiếng.
Mục Viêm Minh mang theo vua mèo Lâm U cùng ba người Mục Ngũ, Mục Cửu, Mục Thập đi theo xe Từ Bác Văn về phía ngoại ô thành phố.
58 Tuy rằng Mục Viêm Minh không muốn trực tiếp uống ly rượu đỏ bỏ thêm vật liệu kia, cũng không muốn chọn ra một trong số mấy người đó làm chuyện nọ, nhưng mà, vẻ mặt Tôn Đạt cầm đầu mấy người con cháu thế gia khác cũng không có vẻ gấp gáp gì.
59 Khi Lâm U đứng trên cây ngô đồng cào cào móng vuốt của mình, nhìn xung quanh xem rốt cuộc có chuyện gì mà cậu đã bỏ quên, Lâm U cũng không biết, trên một cây dâu tằm lớn ở giữa viện, đang có một người ngồi ở đấy, dùng vẻ mặt kinh ngạc mang theo vài phần ngoan tuyệt, nhìn về phía cậu trên cây ngô đồng.
60 Tia chớp màu tím đen giữa trời quang ập xuống đầu,so với lúc giông tố nhìn thấy cũng phát hoảng.
Lúc này, có vài người vây xem tại bãi giữ xe ở cửa chính của Chỉ Túy Kim Mê, hoảng sợ nhìn tia sét màu đen kia đánh xuống chỗ người đàn ông mặc áo khoác đen, trong lòng mọi người hầu như đều có chung một suy nghĩ — người này bị đánh xong, đoán chừng không chết cũng bị thương nặng.