21 Ở sâu trong rừng Tần Lĩnh, bầu trời trên khu nhà Lâm gia, vốn là bầu trời vạn dặm xanh xanh không gợn chút mây, đột nhiên ở chính giữa hiện lên một đạo kinh lôi, lôi quang lam tử sắc trực tiếp đánh vào nơi nào đó nhà lão Lâm, nhưng không hề tạo thành bất cứ tổn hại nào.
22 Trải qua buổi tối ngọt ngào nhưng đối tượng bày tỏ có biểu lộ hơi quỷ dị, Lâm tiểu gia sống cuộc sống như vậy đã hơn nửa tháng, mọi việc trôi qua tương đối an nhàn.
23 Dĩ nhiên, cho dù tám mươi phần trăm người có mặt ở đây đều cảm thấy, trước mặt họ là bức tranh khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ thương và rất được ưa chuộng, nhưng trong mắt hai vị nhân vật chính mà nói, tình huống bây giờ đừng nói là dễ thương gì, đây giống như là cuộc chiến căng thẳng tranh giành địa bàn và thế lực!!!
Khi Lâm U còn rất nhỏ, rất đần độn, rất ngu ngốc, cậu từng tưởng tượng nếu mình có thể nghe hiểu tiếng động vật là một chuyện cực kỳ ngu ngốc, nhưng khi cậu mười tuổi, liền chấm dứt loại tưởng tượng này___vị tiểu thúc tài hoa tuyệt thế kia dù không hiểu ngôn ngữ của động vật, cũng có thể khiến cho động vật, linh thú nghe lời của hắn, khi đó tiểu thúc hết sức bạo lực dùng thủ đoạn đem tất cả linh thú và động vật hành hạ cho đến khi biết vâng lời, từ đó Lâm U chợt hiểu ra.
24 Sau khi mập meo meo Gia Phỉ hướng về phía vẹt Lâm U kêu một tiếng meo meo ngao, Mục đại thiếu vốn đang đặc biệt tiêu sái, dứt khoát định rời đi cuối cùng chỉ có thể bực bội dừng bước ____ vẹt dẫn đường của hắn vậy mà lại hoàn toàn không có tiết tháo vỗ cánh bay đi, còn nữa, nghe tiếng động, vậy mà lại bay đến bên mập meo meo Gia Phỉ kia.
25 Tuy nói vẹt Lâm U tỏ vẻ muốn dạy mập meo meo Gia Phỉ làm sao sử dụng thẻ tín dụng, dùng lời mà cậu lừa dối mập meo meo mà nói, làm chuyện gì không phải cứ một lần là xong, muốn gì cũng phải từ từ.
26 Một câu nói của Mục Viêm Khiếu, làm cho Lỗ Viễn vui mừng không dứt, mà Lâm U thì nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
Mà bởi vì Lâm U không được tự nhiên, thế nên hội nghị lúc mười giờ sau đó, Lâm U trừ việc nhắc nhở phương hướng và hạng mục công việc, về cơ bản không nói thêm một câu nào nữa.
27 Sau khi Mục đại thiếu thành công vuốt lông cho vẹt nhà mình, một nhóm người trong không khí ‘vui vẻ hòa thuận’ đi đến bệnh viện Đệ Nhất.
Thời gian vừa vặn đúng với giờ đã hẹn, bác sĩ Âu Dương đã mang mắt kiếng ngồi chờ ở phòng VIP rồi.
28 Bốn giờ rưỡi chiều, Mục đại thiếu ngay lúc bác sĩ Âu Dương Minh nằng nặc đòi giữ hắn lại bệnh viện nghỉ ngơi, dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bình tĩnh dẫn vẹt nhà mình rời đi.
29 Nhìn Mục Ngũ mua về một túi đựng vật thể không rõ vẫn còn đang lắc lư, vẻ mặt và tâm tình mọi người đều có chút vi diệu.
Mà Mục Tứ lại càng đồng cảm tự đáy lòng với Mục Ngũ nhà mình, vốn là một con người kiên cường dễ nhìn lại biến thành tên đồ tể hung tàn, quả thực thê thảm không nỡ nhìn! Xin đem lão Ngũ cao lớn trước kia trở về, cái người tay cầm óc heo mặt trắng bệch này là ai?
Trong lúc nhất thời không khí vô cùng cứng nhắc và yên tĩnh.
30 Đối với Mục Viêm Khiếu mà nói, ca ngợi hắn còn không bằng khen công ty của hắn, mà khen công ty của hắn, tuyệt đối không bằng khen vẹt của hắn thông minh.
31 Thời tiết thật trong lành. Thời gian dùng để ăn một cái bánh chưng cũng xong rồi. (*)
Lâm U tiểu gia gục vào trong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình, đầu nhỏ vươn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận.
32 Khi Mục Viêm Khiếu sắp tiến vào trong xe, cạnh sườn xe đột nhiên xuất hiện một người cực kỳ thấp bé, chân của hắn rõ ràng là bị khiếm khuyết, nhưng hai cánh tay của hắn, lại có sức mạnh kinh người.
33 Hỏi: Một con chuột Hà Lan làm thế nào trèo qua ngọn núi ‘nhà nông vui mừng’, bò qua sân cỏ ‘nhà nông vui mừng’, leo lên cửa sổ căn phòng cao lớn của chủ nhân mắt mù, hoặc là thừa dịp không có người chú ý, mạo hiểm đi qua cửa lớn bất chấp bị người ta giết chết mà thành công đến được phòng của chủ nhân mắt mù đây?
Đáp: Thực tế không thể.
34 Phải tận dụng thời cơ, cơ hội không đến lần thứ hai!
Trước cửa phòng vip số một có hai vị thần giữ cửa, nhìn qua là biết không phải dạng hiền lành gì.
35 Tâm tình Mục Viêm Khiếu lúc này không thể dùng bất kỳ từ ngữ gì để hình dung, hắn cảm thấy mình đang mừng như điên, lại cảm thấy vô cùng tức giận và khổ sở.
36 Vương Tiêu run rẩy ngón tay của mình, trên mặt là thần sắc vặn vẹo hận không thể chém chết cái tên trước mặt, hướng về phía Mục Viêm Khiếu hét lên: “Mục Viêm Khiếu!”
“Đầu óc của anh bị chó ăn sao!!! Anh để cho cái tên Mục Nhị ngu ngốc kia mang theo mười mấy người y như lưu manh đem tôi lôi tới đây, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn! Mẹ nó anh vậy mà bảo tôi đến đây xem bệnh cho một con chuột?!”
Mục Viêm Khiếu nghe Vương Tiêu gầm thét, chân mày không nhíu, mặt cũng không nhăn, nhưng khi hắn cảm giác vật nhỏ bên cạnh có chút khó chịu giật giật lỗ tai, sắc mặt liền thay đổi:
“Đừng có lớn tiếng như vậy, cậu không biết thính giác động vật nhạy cảm hơn con người sao? Nhất là loài chuột.
37 Mục Viêm Khiếu ở lại bệnh viện Đệ Nhất một ngày. Ngày thứ hai liền đóng gói tất cả đồ đạc trở về biệt thự ‘nhà nông vui mừng’.
Bác sĩ Âu Dương kiêm viện trưởng đối với chuyện này tỏ vẻ rất bất mãn, dù thế cũng không bắt buộc Mục Viêm Khiếu ở lại.
38 Cuối cùng Lâm Huyền Địa vẫn mang theo ba bao thức ăn to về nhà.
Mặc dù mọi người Mục gia tỏ vẻ không thể nào đoán được vị thủ lĩnh thổ phỉ lớn lên trông rất anh hùng này làm sao đem từng đó thức ăn trở về mà không bị tổn hao gì, nhưng điều này cũng không cảm trở tâm tình cướp của người giàu chia cho người nghèo của Lâm cha.
39 Ngài Lâm U • linh miêu nhỏ bây giờ đang rất thích thú, biểu hiện là cậu đang dùng một tư thế rất trâu bò nằm trên đùi chủ nhân.
Ừm, ngoại trừ thỉnh thoảng phải nhìn mặt cái tên mập ú nằm úp sấp phía bên kia, tiểu gia cảm thấy chỗ nào cũng cực kỳ tốt đẹp.
40 Mặc dù ở trong lòng Mục Viêm Khiếu đã dự liệu được sau đó sẽ phát sinh chuyện ‘chấn động lòng người’, nhưng chuyện hại người chính là lão gia gia Ngả Bá Đặc cảm thấy trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có động vật nào thông minh hơn mèo mập Gia Phỉ của ông ấy.