101 Bí Cảnh không gian, không gian tồn tại độc lập với tu luyện giới, ngăn cách cùng ngoại giới, thường thường sinh ra ở thời kì thế giới sơ khai. Bởi vì ngăn cách cùng ngoại giới, linh khí trong Bí Cảnh rất tốt, tài nguyên vô cùng phong phú, có rất nhiều tài liệu mà ngoại giới tuyệt tích, thậm chí thiên tài địa bảo.
102 Mà giờ khắc này, dưới tình huống Từ Huyền cố gắng như thế, còn bị mình siêu việt, trong nội tâm Dương Tiểu Thiến cũng có chút cảm giác về sự ưu việt. Chứng kiến Dương Tiểu Thiến giống như chu tước kiêu ngạo, Từ Huyền nhịn không được cười lên, liền ra vẻ phiền muộn nói:- Ai, sư muội ngươi có được hạ phẩm linh căn, thiên phú tu luyện vượt qua ta, hơn nữa lại có Chân truyền đệ tử hỗ trợ, thật làm cho người ao ước sát đất ah.
103 Đối với phần lớn nội môn đệ tử trong tiên môn mà nói, tiến vào không gian Bí Cảnh, căn bản là một hy vọng xa vời, mà Từ Huyền lại nhẹ nhàng như vậy đạt được một cái, không thể bảo là không hạnh vận.
104 Ở dưới áp lực thần thức của Luyện Thần kỳ, hắn vẫn trấn định bình tĩnh. Trong mắt Lục sư bá xẹt qua một tia dị sắc, cũng không có bao quát khinh người như trong tưởng tượng, thần sắc bình thản nói:- Ngươi là danh ngạch mà Cầm nhi tuyển kia? Ân, tựa hồ có một ít ấn tượng.
105 Từ Huyền cũng phát giác, sau khi Lục sư bá biết được căn cốt mình tuyệt hảo, thái độ ngữ khí rõ ràng tốt hơn nhiều lắm. - Tốt, sau khi tiến vào Bí Cảnh, có ngươi đi theo bên người Cầm nhi, lão phu ngược lại là rất yên tâm.
106 - Nhiếp Hàn, ngươi lại đang ngộ kiếm?Sau lưng đi tới một thân ảnh nữ tử lã lướt thướt tha, dung nhan xinh đẹp, con mắt linh hoạt kỳ ảo, khí chất đơn thuần.
107 Mà đại hình pháp khí phi hành bực này, ban đầu Từ Huyền ở Bình Hoa Trấn, đã từng nhìn thấy một lần, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội cưỡi. - Nhanh chóng lên thuyền.
108 Phanh oanh!Một đppạjbo quang mang chói mắpept cùng một đpCạiIo kiếm khí giống như Trườhng Hà trào lên, đRan xen vào nhau, dùng xu thế cườmFng hoành bay thẳng vào đdAộng khẩYApu, quang lưu tử sắpPmc mãnh liệt bành trướng kia, trong chốc lát bịyJ chém thành nát bấkJky.
109 - Huyết Mặc Hoa, cực phẩm bên trong linh tài nhị phẩm, giá trị ít nhất 300 thứ phẩm linh thạch!Cổ sư huynh kinh ngạc lên tiếng, hắn gần đây lãnh đạm cũng động dung.
110 Năm người phía dưới đồng tử không khỏi co rút lại, mắt thấy thân ảnh kia bao phủ một tầng kình khí cường đại cùng tiếng gió gào thét, ở trong tầm mắt từ nhỏ biến thành lớn, lướt đi mà đến, giống như thiên nhân.
111 Mấy người Từ Huyền chạy đến sau, mắt thấy tình cảnh như thế, trong lòng một mảnh nặng nề, không biết là tác dụng tâm lý, hay là do sóng âm kia ảnh hưởng.
112 Sưu sưu sưu…Trong thiên địa càng nhiều con dơi hơn nữa lao tới, giống như vô tận, hướng mọi người bên này hội tụ, đại bộ phận bị mấy vị tiên tu như Vạn Phúc Sơn và Nhạc Phong hấp dẫn đi.
113 Sau lưng một vị thiếu niên mặt như bạch ngọc cười nói, luận tuấn mỹ cùng khí độ, chỉ sợ chỉ có Phong Vũ Môn Nhạc Phong mới có thể so sánh. Vũ Mặc gật đầu:- Trong động quật tất có bảo vật, nhưng nếu chúng ta như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đi tới, dùng tỉnh táo và cơ trí của Vân Viễn Hàng, tuyệt đối sẽ mặc kệ Biên Bức Vương, không cho chúng ta thực hiện được.
114 Bọn người Lâm sư huynh cùng Vạn Phúc Sơn lập tức bị tập kích, một hồi luống cuống tay chân, Nhạc Phong thầm nghĩ không tốt, thân hình gấp gáp lui về phía sau, Phong Hỏa Phiến rời khỏi tay, hóa thành một đạo hỏa vân hai trượng, đốt cháy mảng lớn con dơi, nhao nhao rơi xuống đất.
115 Mấy trăm con dơi sau lưng, nguyên một đám thấy chết không sờn, điên cuồng tự sát đánh tới, lập tức trong nháy mắt tiếp theo đã bao phủ mọi người. Mà giờ khắc này, trên trận ngoại trừ Nhạc Phong cùng Nhiếp Hàn ra, tiên sĩ còn lại cơ hồ mất đi chiến lực, mặt lộ vẻ tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
116 Vừa rồi thời khắc sinh tử, phương diện tinh thần của Từ Huyền nghiễm nhiên đủ để trùng kích bình cảnh cuối cùng, có thể nói là một lần kỳ ngộ. Nhưng mà hắn lại lựa chọn an nguy bản thân, cùng với bảo hộ Du Cầm sư muội, dùng Khiếu tự quyết diệt sát mấy trăm con dơi.
117 Bảo bối bực này, là thiên tài địa bảo hiếm thấy, giá trị khó có thể hạn định. - Từ sư đệ, ngươi có phát hiện gì?Một thanh âm quen thuộc làm cho người chán ghét truyền đến.
118 Lập tức yêu hóa Biên Bức Vương muốn nhào về phía trước, lại phát ra một đạo âm thanh bén nhọn, sóng âm cường hoành đánh úp lại, vách núi bốn phía bị chấn bong ra từng mảnh đá.
119 Trong mắt Nhiếp Hàn đột nhiên bắn ra một cổ thần quang kiếm hình kinh khiếp, một cổ tinh thần kiếm ý vô hình không chất, xông đến yêu hóa biên bức gần trong gang tấc.
120 Giờ phút này nhìn về phía Từ Huyền, trong lòng của hắn kiêng kị vạn phần, cũng sinh ra một tia sợ hãi. Chỉ sợ từ khi tiến vào tiên môn, kết xuống ân oán này, Vạn Phúc Sơn tuyệt không có khả năng nghĩđến, có một ngày Phàm sĩ tư chất bình thường này, có thểđạt tới tình trạng làm mình sinh ra sợ hãi.