281 Bịch!Có một tu giả luyện thần thất trọng tu vi chưa đủ, ngã lăn ở đấy, bị thương không nhẹ. Mái tóc của Yên Mi bay múa phần phật, vòng bảo hộ linh khí xanh thẳm quanh thân xèo xèo rung động.
282 Từ Huyền suy tư những lời này của hắn, xem ra Thần hoang cùng ngoại giới ngăn bản là ngăn cách quan hệ, nếu không thì cũng không có tính chất bài ngoại của bí cảnh kia.
283 Theo xâm nhập, Từ Huyền ẩn ẩn phát giác linh khí trong cổ lâm vẫn còn tăng lên. Từ ngoài vào trong, linh khí từng bước tăng lên. Sau khi xâm nhập hai ba ngày thì gặp được yêu thú thiên kỳ bách quái, cũng càng ngày càng mạnh.
284 Bọn hắn có thể không tin, một thiếu niên luyện thần lục trọng có thể có biểu hiện kinh thế hãi tục gì. Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người này cũng không phải hòa thuận như biểu hiện ra ngoài? Nhất định là như vậy.
285 Nhưng Phượng tước điểu kia vừa bay vào sào huyệt, dị biến liền nổi lên!- Hô!Một quang long xanh thẳm chói mắt lạnh như băng đại chấn ở bên trong bắn thẳng ra ngoài.
286 Từ Huyền vừa đánh vừa lui, khóe miệng lại nổi lên một tia trào phúng. Sử dụng cực phẩm công kích linh khí, chân nguyên Chu Ngọc sẽ càng tiêu hao kinh khủng hơn, lại công kích mãnh liệt như thế thì một khi không giết chết được Từ Huyền trong thời gian ngắn thì sẽ kiệt lực.
287 Lập tức, tầng gió cuốn màu hồng lấy Từ Huyền làm trung tâm kia càng ngày càng cường thịnh, cổ thụ bốn phía bị thiêu đốt một mảng lớn, hóa thành biển lửa, hung mãnh khuếch trương, nhìn rất kinh thế hãi tục.
288 Mà trong tay Chu Ngọc có một miếng ngọc giản khác, cho dù không tinh tế nhưng cũng bao quát toàn bộ thần hoang đại lục. - Thật tốt quá, hiện tại chúng ta không cần phải lo lắng lạc đường.
289 Trong lúc này, hắn phảng phất như trải qua một hồi khắc cốt ghi tâm, oanh oanh liệt liệt tương thân tương ái. - Lê sư muội. . . Trong giấc mộng, trên người Từ Huyền chảy rả mồ hôi lạnh.
290 Hắn hiểu được, hiện tại có lẽ đến thời khắc luyện chế Khôi Lỗi mấu chốt!Thời điểm toàn bộ tinh thần của Từ Huyền tập trung luyện chế Khôi Lỗi, cũng không biết ở bên trong hạp cốc an bình này, bị một vài vị khách không mời mà đến đánh vỡ.
291 Ông ô ~Trang thứ ba của thiết sách cũ kỹ kia lớn lên, dị thanh biến mất, phù quang tách ra bốn phía, Nộ Diễm như đoá hoa sen, khí thế kinh người. Một tay một điểm.
292 Nơi này là địa phương dễ thủ khó công!Lúc này, hai người Từ Huyền cách Tinh Dạ linh thành, đại khái còn khoảng hai mươi dăm. Khổng Tước lão bà xa xa đi theo, cùng Từ Huyền bảo trì lộ trình hai mươi dăm.
293 Trong lòng Khổng Tước lão bà run lên, biết rõ cường giả nhân loại trong Tinh Dạ linh thành, phát hiện mình dị động. Thanh âm kia lăng không truyền đến, không đấu vết có thể truy tra, có thể thấy được tu vi người nọ cao hơn bản thân mình rất nhiều, nếu không cũng không có thể xưng bá nơi này.
294 Bá!Lúc này, Từ Huyền mở lòng bàn tay ra, một bình ngọc phiêu phù ở trước mặt. Trong đó có thiên hỏa linh dịch, quả Phượng Đản đang ở bên trong, bị một tầng hỏa diễm màu sắc hồng nhuận bao khỏe, mặt ngoài còn hiện ra các loại hoa văn, phát ra một hồi âm thanh "chi chi" rất nhỏ.
295 Trong tầm mắt, thanh sơn lục thủy, cảnh trí hợp lòng người, có một toa thôn trang Yêu Lang tộc, ước chừng có trên trăm gia đình, đứng vững từng toa phòng ốc cao lớn tục tằng.
296 Phanh!Một quyền toàn lực oanh qua, quang phong hồng sắc gào thét, độ ấm đột nhiên tăng mạnh, lửa nóng đốt người. Nhưng mà, đại môn kia rung động lắc lư thoáng một phát, chỉ để lại một dấu vết mờ mờ.
297 - Lão đại nói đúng, thiếu niên này lai lịch thần bí, thời điểm đối mặt với ba người chúng ta, căn bản là không đếm xỉa tới. Có thể thấy được người này, tuyệt đối không thể đơn giản xúc phạm, chờ chúng ta điều tra rõ ràng, lại làm tiếp quyết sách.
298 Bất quá lúc này, vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử này không còn tồn tại, trên mặt ngọc một mảnh hàn ý, một thân pháp y mỏng như cánh ve màu đỏ, không gió mà bay, như chuồn chuồn phẩy cánh.
299 Khí tức kia như thiên quân vạn mã lao nhanh hội tụ mà thành, chỉ là tới gần, nỗi lòng sẽ bất an, hàn ý tận xương. Hiện tượng này, lại để cho tu sĩ ở phụ cận Đào Lâm hoảng sợ bất an, sau đó lại kinh động khôi chủ Đào Lâm Tam kiệt.
300 Tiếp theo, hắn vuốt ve Phương Thiên Họa Kích này, mặt lộ vẻ kinh ngạc:- Nặng như vậy? Như thế nào sai sử như ý?Thời điểm nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, hai tay vết sẹo Đại Hán run rẩy, hắn có thể cảm nhận được trọng khí này ẩn chứa lực lượng cường đại, tuyệt đối còn hơn vũ khí của mình, lại không chỉ là hơn một hai bậc.