Bất quá lúc này, vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử này không còn tồn tại, trên mặt ngọc một mảnh hàn ý, một thân pháp y mỏng như cánh ve màu đỏ, không gió mà bay, như chuồn chuồn phẩy cánh.
Thời điểm ánh mắt Đào Lâm Tam kiệt dò xét Từ Huyền, tất cả đều giật mình, trong bốn người chỉ có thiếu niên trước mắt này, đối chiến một kích của Thủy yêu biến dị, vậy mà toàn thân trở ra, không có tổn thương gì.
Sắc mặt Từ Huyền nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy yêu khổng lồ phụ cận nước sông kia, trong nội tâm không khỏi tính toán.
- Tam muội, còn muốn đánh nữa hay không?
Đại Hán lau khô vết máu nơi khóe miệng.
Trên khuôn mặt đẹp của nữ tử, lộ ra một tia trầm ngâm, ánh mắt quét về phía Từ Huyền:
- Từ đạo hữu thấy thế nào?
- Đánh! Đương nhiên phải đánh! Ít nhất cũng phải thăm dò ra sâu cạn của Thủy yêu biến dị này.
Trong mắt Từ Huyền lộ ra một mảnh sát khí.
Vì đối phó Thủy yêu này, hắn cơ hồ hao tổn một con Khôi Lỗi, tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
- Tốt!
Nữ tử gật đầu, duỗi ra cánh tay ngọc thon dài, ở trên hư không phất tay, một tầng quang ảnh đỏ tía biến ảo, bao phủ nàng ở bên trong.
Bá bá bá...
Trong một sát na, nữ tử ở bên trong quang ảnh mông lung, chia ra làm bốn!
Bốn đạo quang ảnh giống như đúc, từ góc độ khác nhau đánh nghi binh thủy quái kia.
Cùng lúc đó, Đại Hán cùng lão giả cũng phân biệt ra tay.
Đại Hán tay cầm một thanh Lam Nguyệt trường đao hàn khí lẫm lẫm, vận chuyển chân lực, cách không chém ra từng đạo đao mang, một lớp sóng đẩy một lớp sóng, hình thành một ánh đao cực lớn chói mắt giống như Trường Hà gợn sóng.
Lão giả khô gầy há mồm phun ra một khỏe tinh châu màu xám, phá không mà ra, dẫn động một mảnh hào quang ô sắc. Ô ông… ở bên trong rung động lắc lư, bắn ra từng đạo xạ tuyến, hội tụ cùng một chỗ, như một mảnh quang vũ, bao phủ khu vực của Thủy yêu biến dị.
Từ Huyền hít sâu một hơi, Hỏa chi tâm trong cơ thể lập loè ánh sáng màu đỏ óng ánh, diễm quang quấn quanh trong lòng bàn tay, bốn phía dâng lên một cổ hỏa diễm nóng bức đáng sợ, diễm quang kia cùng Nguyên lực quấn giao, gặp phong liền lớn, hóa thành một diễm xà màu đỏ, phóng tới Thủy yêu biến dị.
Trong lúc nhất thời, bốn người đều sử xuất tuyệt kỹ ẩn giấu.
- Cạc cạc cát... nhân loại không biết tự lượng sức mình, để cho bổn vương xé các ngươi thành mảnh nhỏ.
Thủy quái biến dị phát ra một tiếng cười quái dị sởn hết cả gai ốc, thân hình khổng lồ hình tròn quỷ dị phồng lên, đỉnh đầu vừa chạm vào giác, chớp động ánh sáng màu lam chói mắt kinh người, linh lực cường đại khuếch tán ra, cũng dẫn động sóng cồn ngập trời.
Ầm ầm…
Từng đạo lam sóng đường kính mấy trượng, bay thẳng lên hư không, tám đầu xúc tu vung vẩy xuống, dẫn động một hồi Phong Bạo, không khác biệt oanh lên mấy người trên không.
Bang bang PHỐC…
Ánh đao hình sóng chói mắt, cắt toái vài đạo sóng trụ, liền bị bao vây trong cuồng phong bạo vũ.
Lão giả phun ra tinh châu màu xám, cũng bị bao phủ ở bên trong sóng cồn ngập trời kia, pháp quang ảm đạm, miễn cưỡng giãy giụa trói buộc phản hồi.
Ở trong cuồng phong sóng lớn, chỉ có một đầu diễm xà màu đỏ, những nơi đi qua, dâng lên mảng lớn hơi nước, tập kích gần đến Thủy yêu biến dị.
- NGAO tê...
Thủy yêu biến dị kêu thảm một tiếng, ô quang trên một xúc tu ảm đạm. Bị diễm xà kia như ảnh tùy hình tập kích đến gần trong cơ thể.
Đồng thời một đạo tàn ảnh, dùng tiết tấu biến hóa bất định, lập loè đến trước người Thủy yêu biến dị.
Một đạo quang dực trong suốt hơi mỏng, hung hăng đánh trúng thân thể Thủy yêu biến dị.
Bành thông!
Mặt ngoài thân thể của Thủy yêu biến dị giống như viên thịt, Hắc Lân di động, ô quang quanh quẩn, chỉ là bị cắt mở một vết máu, tiếp đó nương theo một tiếng kiều hừ, nữ tử bị chấn ra vài chục trượng, huyễn hóa thành một đoàn hư ảnh, tiêu tán không thấy.
Đối với Thủy yêu biến dị tạo thành tổn thương lớn nhất, chính là Viêm Hỏa chí cương chí dương, trong chốc lát đốt một ít đoạn xúc tu kia.
Từ Huyền vừa mới chuẩn bị thừa cơ truy kích, chỉ thấy hai cái râu của Thủy yêu biến dị, phân biệt tách ra hắc sắc ma quang cùng lôi quang màu xanh da trời.
Phốc phốc ~
Từng sợi yên diễm màu đen, theo bên trên xúc tu lan tràn khai mở, cùng diễm quang hồng sắc kia giao thoa, sáng tối bất định, khó phân thắng bại.
XIU....XIU... XÍU...UU!
Vài đạo lôi quang màu tím phá không mà ra, thanh thế kinh người, đánh úp về phía bọn người Từ Huyền.
Thân hình Từ Huyền bạo lui, tầng cương lực bên ngoài thân rung động, ngạnh kháng lôi quang kia, rất nhanh xuất hiện tầng tầng vết rách, đợi cho rời khỏi một khoảng cách, mới thoát ly phạm vi công kích, tuy không có bị thương, nhưng thân thể còn cảm thấy một tia tê dại.
Về phần Đại Hán vết sẹo cùng lão giả khô gầy, phía dưới luống cuống tay chân, trên người lưu lại vài vết thương rất sâu, miễn cưỡng thoát ly hiểm cảnh.
Trong lần công kích này, chỉ còn lại có đầu Viêm xà kia, là đang giao phong cùng Hắc Viêm.
Bành thông oanh…
Thủy yêu biến dị rất nhanh chìm vào trong sông, biến mất vô tung vô ảnh.
- Hình thể khổng lồ, lực phòng ngự cường hoành, nắm giữ nhiều loại thần thông, tám căn xúc tu, khó có thể đề phòng...
Từ Huyền phiêu phù ở giữa không trung nhíu mày, nỉ non lẩm bẩm, quanh thân hắn có một tầng ánh sáng màu đỏ như vô hình, lại để cho thân thể không tá trợ pháp khí cùng pháp lực, phiêu phù ở giữa không trung.
Lúc này, Đại Hán vết sẹo cùng lão giả khô gầy, đều bị thương không nhẹ, nguyên khí tiêu hao.
Sắc mặt nữ tử biến huyễn, hơi cắn răng ngà, có chút không cam lòng.
- Thủy yêu biến dị này nắm giữ nhiều loại thần thông thuộc tính, ở dưới ưu thế địa lý thuỷ vực, thực lực cơ hồ có thể chống lại cùng Ngưng Đan cường giả. Nếu như không có Ngưng Đan cường giả tương trợ, dùng chúng ta liên thủ, căn bản không phải đối thủ.
Lão giả khẽ thở dài.
Từ Huyền không khỏi thầm nghĩ, nếu như mình tế ra Thiết Dực Long kia, có lẽ có vài phần thắng?
Hình thể thủy quái kia, so với Thiết Dực Long còn lớn hơn, tám căn xúc tu thô nhám như thùng nước, ba sợi râu có sẵn thần thông, một khi chìm vào bên trong Giang Hà, cho dù là Ngưng Đan cường giả, cũng rất khó đánh chết.
- Đối phó loại yêu thú to con này, nếu như thể tu có được pháp bảo hạng nặng, có thể khắc chế nó.
Trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước.
Pháp bảo hạng nặng?
Con mắt Từ Huyền có chút sáng ngời, thể tu không cần vũ khí, là vì pháp bảo trên tay cùng một cây côn bình thường, không có gì khác nhau. Căn bản không cách nào phát huy ưu thế bản thân.
Nếu như có được pháp bảo hạng nặng, có thể để ưu thế lực lượng thể tu, phát huy đến mức tận cùng.
- Có pháp bảo hạng nặng ta có thể tạo thành tính tổn thương thực chất đối với Thủy yêu này, nếu như thân thể Ngân cương có thể đột phá cảnh giới đại thành, thủy yêu kia cũng khó có thể đơn giản đột phá ta phòng ngự, đến lúc đó cho dù tiến vào dưới nước, cũng có thể chiến một trận với nó.
Trong đầu Từ Huyền rất nhanh có mạch suy nghĩ.
Kế tiếp, mấy người ở giữa không trung cùng nhau thương nghị một lát.
Đào Lâm Tam kiệt cho rằng Thủy yêu quá mạnh mẽ, cân nhắc viện binh, thỉnh tiền bối thực lực càng mạnh hơn nữa.
Từ Huyền không có phản đối, chỉ cần từ hai phương diện tăng lên thực lực của mình. Đến lúc đó cho dù đơn thương độc mã đấu thủy quái, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Sau một phen đại chiến, mấy người mỏi mệt phản hồi.
Từ Huyền cùng nữ tử kia đều có chút không cam lòng.
- Lần này vay mà hao tổn một phi trùng Khôi Lỗi, nếu như không giết chết thủy yêu kia, thăm dò thủy phủ thần bí, vậy thì triệt để thiệt thòi lớn.
Từ khi bước vào tu giới, Từ Huyền rất ít khi có hại chịu thiệt. Tình huống như hôm nay, còn là lần đầu tiên.
Lần đầu gặp được sự tình như vậy, tự nhiên không có cam lòng.
Sau khi phản hồi Đào Lâm tiểu châu, Từ Huyền tạm thời đóng quân ở đây, bế quan không ra.
Đào Lâm Tam kiệt thì liên tiếp có chỗ xuất động, tựa hồ thật muốn tìm viện binh.
Từ Huyền rất bình tĩnh, ai cũng không dựa vào, ai cũng không cầu. Chỉ cầu cường hóa bản thân, đây cũng là tuân theo ý chí không ngừng vươn lên của thể tu.
Nửa tháng sau, Từ Huyền căn cứ trí nhớ kiếp trước, bắt đầu luyện khí.
Bản thân hắn có Viêm Hỏa chí dương chí cương, phương diện luyện khí rất có ưu thế, huống chi lúc này hắn bước vào bước đầu tiên của Ngũ Hành chủ hỏa, càng là gặp may mắn.
- Luyện chế pháp bảo hạng nặng, tương đối đơn giản, duy nhất đối với tài liệu cùng chân hỏa là có yêu cầu hà khắc. Mà hai thứ này, ta lại không thiếu.
Từ Huyền lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhắm mắt lại, dung nhập trí nhớ kiếp trước, tìm hiểu pháp môn luyện khí trong đó.
Rất nhanh tìm được phương pháp luyện chế pháp bảo hạng nặng, cảm ngộ kiếp trước dũng mãnh tràn vào trong óc, hắn thông suốt nắm giữ áo nghĩa của nó.
Tiếp theo là lựa chọn pháp bảo hạng nặng loại nào.
Pháp bảo hạng nặng, cũng chia làm rất nhiều loại hình, có chút là búa tạ, trọng phủ, trọng đao.
Có chủng loại Pháp bảo hạng nặng hình dạng lớn, thì bằng cả một toa núi lớn.
Thử nghĩ, một Pháp bảo hạng nặng như một toa sơn thể khổng lồ, cái kia là kinh thiên động địa bực nào, đủ một kích nát bấy núi sông, coi rẻ sinh linh nhỏ bé trong thiên địa. Cho dù thủy quái kia có lớn thêm mười lần nửa, cũng bị đạp cho nát bấy.
Đương nhiên, loại Pháp bảo hạng nặng biến thái trong truyền thuyết này, vốn liếng của Từ Huyền xa xa không đủ, chỉ sợ cũng khó khống chế.
Hắn sàng chọn rất nhiều ở trong Pháp bảo hạng nặng, rất nhanh chứng kiến một thanh vũ khí khí phách lẫm lẫm, vật ấy có ba phong lưỡng nhận, hiện lên chữ “tỉnh”, chính giữa giống như Thiết Kích, tập hợp đặc điểm của đao, kiếm, mâu.
Lần đầu tiên Từ Huyền chứng kiến vật ấy, đã bị khí phách bề ngoài của nó hấp dẫn.
Rất nhanh xem tin tức trong đó.
- Phương Thiên Họa Kích! Vũ khí hạng nặng cận thân khó khống chế nhất trong thiên địa, không có lực lượng có một không hai trong thiên hạ, tuyệt khó phát huy uy lực vương giả của nó. Một khi đại thành, có thể ngạo thị thiên hạ, trong thiên địa khó có người chống lại...
Trong tin tức luyện khí kiếp trước, miêu tả có quan hệ tới Pháp bảo hạng nặng này, ngược lại có không ít.
Trong đó rất nhiều đều là khích lệ Tu Giả tốt nhất không nên lựa chọn vật ấy, trừ khi là thể tu cùng võ tu, mới có thể khống chế như ý, Tu Giả khác căn bản không cần nếm thử.
- Là nó!
Trong đầu Từ Huyền phảng phất hiển hiện tràng cảnh mình tay cầm Phương Thiên Họa Kích, một chiêu trảm phá kinh đào sóng lớn, chém thủy yêu kia thành hai khúc.
Thật sự đủ khí phách!
Từ Huyền hưng phấn không thôi, đem tài liệu luyện khí cướp đoạt từ trong đại bản doanh Yêu Lang tộc đến, từng cái lấy ra, sau đó bắt đầu luyện chế buồn tẻ.
Bởi vì trong tay không có luyện khí lô cùng công cụ chuyên môn, Từ Huyền còn hướng Đào Lâm Tam kiệt mượn một ít.
- Từ Huyền kia vay mà lại luyện khí, ta còn tưởng rằng hắn muốn nắm chặt thời gian tu luyện chứ.
Đại Hán giật mình không nhỏ.
Nữ tử cùng lão giả khô gầy cũng hơi lộ ra kinh ngạc.
Từ Huyền nhìn về phía trên còn trẻ như vậy, tu vi lại kinh người, cái này vốn đã không bình thường. Chẳng lẽ hắn còn am hiểu luyện khí? Đào Lâm Tam kiệt đều không tin.
Thời điểm bọn hắn suy đoán, Từ Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng luyện khí, hết thảy tiến hành đâu vào đấy, tế ra chân hỏa cùng chân hỏa lô, cung ứng Viêm Hỏa, dùng tài liệu luyện khí cướp đoạt đến làm cơ sở, bắt đầu chế tạo vũ khí mà mình lựa chọn kia.
Thời điểm Từ Huyền bế quan luyện khí, Đào Lâm tam kiệt hoàn toàn không có nhàn rỗi, mấy người thay phiên ra ngoài, nhiều phiên đi đi lại lại.
Thực lực Thủy yêu biến dị, vượt qua mọi người sở liệu, chỉ bằng vào mấy Luyện Thần cường giả, khó có thể chống lại, thậm chí không có Ngưng Đan kỳ cường giả ta trấn, cũng không dám có vọng tưởng phương diện này.
Theo thời gian chuyển dời, ba vị khôi chủ của Đào Lâm tiểu châu, cũng hiện ra vài phần gấp gáp cùng sốt ruột.
- Ngày ấy đại chiến, Thủy yêu biến dị khí thế to lớn, kinh động một ít Tu Giả phụ cận thuỷ vực, đã có ít người bắt đầu lưu ý việc này. Sự tình động phủ thần bí kia, chỉ sợ giấu diếm không lâu.
Vẻ mặt lão giả khô gầy sầu lo nói.
- Nếu Tu Giả bình thường thì không sao, nếu như kinh động Ngưng Đan kỳ cường giả, đối với chúng ta sẽ rất bất lợi, đến lúc đó lợi ích trong động phủ, đừng nói độc chiếm, cho dù muốn chia đến một chén canh, cũng là thập phần khó khăn.
Đôi mắt dễ thương của nữ tử chớp động, thần sắc cũng rất ngưng trọng.
- Đã như vầy, chúng ta chỉ phải chủ động mời Ngưng Đan kỳ quan hệ tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
Đại Hán có chút hậm hực không cam lòng nói.
- Nơi này là tầng ngoài Cửu Long vịnh, Ngưng Đan kỳ ở phụ cận cũng không có nhiều, chúng ta lại đợi một tháng, xem có chuyển cơ gì không, đến lúc đó xem tình huống, đến cùng có cần mời Ngưng Đan kỳ hay không.
Thần sắc nữ tử tỉnh táo, ánh mắt đột nhiên nhìn tới một hướng trong Đào Lâm.
- Tam muội, chẳng lẽ ngươi còn ý định gửi hi vọng ở tiểu tử kia? Cho dù hắn luyện chế được một kiện pháp bảo tiện tay thì như thế nào? Dùng lực lượng bốn người chúng ta, muốn diệt sát Thủy yêu biến dị, cơ bản là không có khả năng.
Vết sẹo Đại Hán có chút không biết làm sao.
- Ta cảm giác, cảm thấy thiếu niên này thâm bất khả trắc, không bằng chờ sau khi hắn xuất quan lại nhìn tình huống. Dù sao nếu như mời Ngưng đan kỳ tới, chỉ sợ bảy tám phần lợi ích sẽ thuộc về hắn. Nếu như sau khi hắn xuất quan, thực lực có gia tăng, ở trên cơ sở này, chúng ta lại mời hai vị Luyện Thần cửu trọng trợ trận, xác xuất thành công sẽ tăng nhiều.
Nữ tử kiều diễm mang theo vui vẻ nói.
Lão giả khô gầy nghe vậy liên tục tán thưởng, vi lợi ích lớn nhất, đáng giá buông tay thử một lần.
Thoáng chớp mắt, hơn nửa tháng thời gian trôi qua.
Phụ cận điện các của Từ Huyền, độ ấm dần dần kéo lên, còn chưa có tới gần, đã cảm thấy một hồi nóng rực khó nhịn.
Càng về sau, trong điện các ẩn ẩn vang lên thanh âm độn khí giao thoa trầm thấp, truyền đến một cổ boong boong chi khí bất thường.