1 Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh.
2 Khi Cảnh lão gia rời điểm thì đã muốn gần mười hai giờ đêm, cửa tiệm quan tài số 7 vẫn rộng mở như trước, Đồng Thất nâng cằm ngồi ở sau quầy trầm tư như trước.
3 Đồng Thất sửng sốt, sau đó nhanh chóng uống hết cà phê, đứng dậy, bước ra khỏi quán. Như thế nào có thể? Như thế nào có người có thể thấy được hạc giấy.
4 “Này còn không phải thật ly kỳ sao?” Thẩm Trạch nhìn lướt qua con hạc giấy đang bị tóc vàng đùa nghịch trong tay kia, bỗng nhiên nổi lên hứng thú. Tóc vàng xoắn xoắn cánh hạc giấy.
5 Thiên tử giận dữ, thây phủ trăm vạn, máu đổ ngàn dặm. Thẩm Trạch giận dữ, mấy đồ vật trên bàn bị quăng ngã khắp nơi…… “Tra không được?! Người sống lớn như vậy ngươi lại nói tra không được? Huống hồ y còn mở cả một tiệm bán quan tài! Thế là thế nào? Chẳng lẽ là hắc phô (giống như hắc điếm, ý bạn Trạch là Thất Thất là người của thế giới ngầm chạy đi mở tiệm quan tài á) sao!” Tóc vàng khuôn mặt giống như khóc tang.
6 Ban ngày nhoáng một cái liền trôi qua, đêm tối cùng gió đêm chậm rãi đi đến. Cửa tiệm quan tài nửa đóng, làm như vậy có thể khiến cho người ta biết chủ tiệm không có đóng cửa, vừa có thể khiến cho người ta không nhìn thấy rõ người ở bên trong.
7 Một gian đại đường, hai người trẻ tuổi mới tầm hơn hai mươi, một người trung niên tóc xám trắng. Trước mặt người trung niên có một bàn thờ nhỏ, trên mặt bàn bày hai bài vị, phía trước bài vị là một cái đĩa nhỏ màu xanh, trong đĩa có bày mấy hạt gạo.
8 Chung Ly Hi xuất hiện khiến cho đại sư trở tay không kịp, bất quá đại sư rất nhanh đã hồi phục lại. “Yêu nghiệt lớn mật! Ở trước mặt bần đạo còn không mau quy phục!” Chung Ly Hi trừng mắt.
9 Thẩm Trạch cầm cốc dựa vào bàn lười biếng uống sữa. Đúng, là sữa. Thẩm thiếu gia có một thói quen, mỗi ngày phải uống một cốc sữa, không người nào biết là vì sao.
10 “Thất”, chính là hướng về mặt trời. Từ ‘Nhất’, là âm mà cũng là tà. Chữ ‘Thất’ từ ‘Nhất’ mà ra, ‘Nhất’ đại biểu cho Thái Cực, chính là cái gọi là ‘nói sinh một, cả đời hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật’, ‘Nhất’ là khởi đầu của vạn vật, cũng là chỉ một mặt trời sinh ra đầu tiên.
11 Một đường xuống núi thật ra lại rất yên tĩnh, xuống núi rồi Thẩm Trạch lại bắt đầu thấy khó khăn. Không có xe, bọn họ quay về như thế nào a? Đồng Thất thế nhưng lại bày ra một bộ dáng không sao cả, chậm rãi từ phía sau đi tới, Thẩm Trạch nhịn không được nói: “Chúng ta quay về kiểu gì đây?” Đồng Thất mắt nhìn Thẩm Trạch.
12 Thẩm Trạch là xanh mặt trở lại tiệm quan tài. Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, sau khi xác định sáng nay chính mình thật sự không có làm chuyện gì quá phận mới mở miệng nói: “Làm sao thế?” Thẩm Trạch chậm rãi đưa bữa sáng qua.
13 Thẩm Trạch đương nhiên không có về tiệm quan tài, Đồng Thất cũng không để ý chút nào. So với Thẩm Trạch, khiến cho Đồng Thất càng thêm nhọc lòng là Chung Ly Hi.
14 Nữ quỷ ôm đứa nhỏ, uể oải không có tinh thần. Quỷ soa lo lắng liếc mắt nhìn nữ quỷ. “Đại nhân, nàng không có việc gì chứ?” Đồng Thất nói: “Không có việc gì.
15 Thẩm Trạch nhìn Hạ Minh, cười lạnh không nói gì. Đồng Thất vẻ mặt không thay đổi buông cánh tay ôm Hạ Minh ra. “Đã về rồi?” Thẩm Trạch sắc mặt xấu xí nghiêm nghị ‘Ừ’ một tiếng.
16 Đồng Thất trầm mặc một lát, trầm tư nói: “Cha cậu ấy chính là ‘khách hàng’ của ta, trong nhà gặp phải loại chuyện này, hẳn là cũng nên khóc đi?” Một câu này khiến cho Thẩm Trạch á khẩu không đáp lại được.
17 [Đến chơi với ta. ] Trên tin nhắn kia chỉ có bốn chữ này, cộng thêm một dấu chấm câu. Đồng Thất nhìn chằm chằm vào di động phát ra ánh sáng mờ nhạt kia, khóe miệng gợi lên một độ cong.
18 Trời còn chưa có sáng, Thẩm Trạch cô đơn một mình đứng ở bên ngoài tiệm quan tài, trong lòng hối hận không thôi. Hắn làm cái gì mà lại đi trêu chọc Đồng Thất đâu? Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng mà trấn nhỏ về đêm vẫn khá lạnh.
19 Đồng Thất không bắt Thẩm Trạch bê quan tài, Đồng Thất bảo Thẩm Trạch bê một đống giấy dùng để làm hàng hóa cùng với một thùng keo sữa lớn. Thẩm Trạch thực vui mừng, cuối cùng cũng cho hắn bê đồ coi như là tha thứ cho hắn rồi phải không? Hai người tiện đường ăn cơm chiều, sau đó về tới tiệm quan tài.
20 Thẩm Trạch ở trong tiệm quan tài đặt thêm một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh bàn có bốn cái ghế. Đồng Thất sau khi nhìn thấy tỏ vẻ thực bất đắc dĩ. “Đây là tiệm của ta.