21 Chung Ly Hi thấy oan hồn không đầu phát cuồng, chạy nhanh qua túm lấy Cảnh Ngữ Úy đang nằm trên mặt đất rồi nhanh chóng vọt đến trước mặt Thẩm Trạch, sau đó đem Cảnh Ngữ Úy giao cho Thẩm Trạch đang sững sờ ngây người trong vòng tròn.
22 Đàn ông có thể chia ra loại hình mạnh mẽ, loại hình tuấn tú, loại hình uy vũ, loại hình dịu dàng…mà trong những loại đó còn có một loại là xinh đẹp. Thẩm Trạch hôm nay chỉ thấy một thanh niên xinh đẹp bằng xương bằng thịt, khóe mắt cậu thậm chí còn có một nốt ruồi đỏ tươi.
23 Chữ như gà bới xong rồi, Đồng Thất cầm xấp giấy trắng kia quay lại bàn tròn nhỏ, được mang theo cùng còn có lọ hồ lần trước Thẩm Trạch từng cầm. Thẩm Trạch ngạc nhiên nhìn tập giấy trắng kia, trên tờ giấy trắng căn bản không về có dấu vết gì giống như từng vẽ qua.
24 Cảm giác nóng cháy trên mu bàn tay vẫn đang không ngừng tăng lên, Thẩm Trạch cầm theo đèn lồng ở trên đường núi gập ghềnh bước đi. Đèn lồng đã muốn tắt, nhưng là hắn vẫn như trước không dám vứt đi.
25 Thẩm Trạch buổi tối nằm ở trên giường không ngủ được, nhưng là đã ngủ liền ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau. Ngơ ngẩn rời giường, sau đó hắn phát hiện trên miệng có nước miếng.
26 Thẩm Trạch đẩy cửa ra, đối diện ở trong phòng là một cái bình phong. Bình phong rất tinh xảo, nhìn từ xa xa giống như đang cử động, Thẩm Trạch không tự chủ được tiêu sái đi vào.
27 Thẩm Trạch mở mắt. Cảm giác này giống như đã ngủ thật lâu, hắn mơ thấy rất nhiều thứ. Hắn khó hiểu vì sao tóc vàng lại phải thôi miên hắn, lại càng không giải thích được vì sao sau khi thôi miên hắn liền để cho hắn đến gần Đồng Thất.
28 Sở Chi cười tủm tỉm gật đầu. Thẩm Trạch thành thực nói: “Ta cảm thấy ngươi còn giống một con hồ ly hơn. ” Sở Chi buông tay. “Không có cách nào, không có huyết thống của hồ ly a.
29 Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, thở dài. “Ngươi thật đúng là rất phiền phức. ” Thẩm Trạch không hiểu làm sao. Đồng Thất chỉ chỉ Sở Niệm. “Ôm nó, chúng ta về trước, dọc đường về nghĩ xem phải giải thích với Sở Chi như thế nào.
30 Có lẽ là do oán niệm của Thẩm Trạch quá lớn, Đồng Thất cuối cùng cũng không có biến thêm cho Thẩm Trạch một cái đuôi. Đêm cuồng hoan của yêu giới đã qua, nhưng chợ yêu vẫn như trước vô cùng náo nhiệt.
31 Sở Niệm sau khi nói ra vị trí rồi liền tiêu sái rời đi, Thẩm Trạch trong đầu liền suy nghĩ về chỗ kia, đứng dậy. Ai ngờ là bởi vì đã ngồi lâu lắm, trước mắt Thẩm Trạch liền biến thành màu đen, hai chân run lên, mắt thấy sẽ ngã lăn trên mặt đất.
32 Lầu các rất là cổ điển, Sở Niệm chi chi hai tiếng, từ trong lòng của Thẩm Trạch nhảy ra, biến thành hình người. Đồng Thất đang muốn đẩy cửa ra, Sở Niệm nhanh chóng chạy đến ngăn cản nói: “Đừng!” Động tác trên tay Đồng Thất ngừng lại, nói: “Làm sao vậy?” Sở Niệm gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Phụ vương từng hạ cấm chú ở trong này……” Đồng Thất cười cười.
33 Thẩm Trạch ngây ngốc tiêu sái đến gần Quỷ Môn Quan, hắn đây là đã chết? Như thế nào lại……không thật như vậy đâu? So với bên ngoài Quỷ Môn Quan một ‘người’ cũng không có, bên trong Quỷ Môn Quan có thể xem như ‘náo nhiệt’, bất quá dù có ‘náo nhiệt’ đến đâu, Thẩm Trạch cũng là không dám vừa thấy liền tiến lên.
34 U Minh điện. Nhâm Lê nhìn Đồng Thất ở trước mặt, nghiêng đầu cười nói: “Đã lâu không gặp. ” Đồng Thất gật đầu, mỉm cười nói: “Quả thật là đã lâu không gặp.
35 Chung Ly Hi thấy người tới, cười hì hì nói: “Phụ thân. ” Người nọ nhìn thấy Chung Ly Hi thì vẻ mặt cũng nhu hòa không ít, không còn hiện vẻ lạnh thấu xương như vậy.
36 Đồng Thất nghe xong lời này, cười nói: “Thế nào, thích?” Thẩm Trạch nói: “Hắc, ngươi không biết đây là kỷ niệm rất ý nghĩa sao? Này xem như là nơi chúng ta đính ước đi.
37 Sở Thanh ngồi một mình ở trong Vạn yêu điện. Vạn yêu điện rất lớn, lộng lẫy hoa mỹ nhưng lại có một nỗi cô đơn nói không nên lời. Bên cạnh Sở Thanh dần dần xuất hiện một luồng khói trắng, khói trắng hội tụ thành hình người, khuôn mặt tái nhợt ngũ quan nhu nhược.
38 Sở Chi thô lỗ nâng móng vuốt của Sở Thanh lên, chân sau của Sở Thanh có vết máu nhàn nhạt. Sở Thanh không thấy đau, hoặc là nói Sở Thanh không cho rằng chút ấy có gì là đau, nhưng là Sở Thanh vẫn đang nhỏ giọng kêu lên.
39 Thẩm đại thiếu gia sáng sớm cần vận động, đây là một trong không nhiều những thói quen tốt mà hắn vẫn duy trì được. Đồng Thất từ chối cùng Thẩm đại thiếu gia vận động, sau khi Thẩm Trạch dây dưa không có hiệu quả, hắn chỉ có thể một mình đi ra ngoài chạy bộ.
40 Sở Thanh đột nhiên nở nụ cười. “Ta vốn chán ghét đứa nhỏ kia, nếu hắn không xuất hiện, đương nhiên là rất tốt. Ai ngờ đến ca ca lại tốn công phu lớn như vậy để cho hắn chuyển thế làm người.