21 Chương 21XXI. “Vương phi mời vào. ” Thủ vệ thiên lao sau khi nhìn ngọc bội hồng ngọc ta đưa liền cầm cung cung kính kính tự mình dẫn đi vào. Đường đi trải qua một hành lang dài dằng dặc, âm u, trên hai vách tường có thắp đuốc nhưng chỉ gợi lên vẻ sâu thăm thẳm, hun hút khôn cùng.
22 Chương 22XXII. Ra khỏi thiên lao đã là giờ tý. Kể từ sau khi nhìn thấy phiến hồng diệp đó, cha ngoài rơi lệ chỉ có ngồi bất động, cũng không ăn thêm gì, cuối cùng người mệt mỏi nhắm mắt nặng nề ngủ.
23 Chương 23XXIII. Thời gian dường như chảy ngược, ta mở mắt tự nhiên lại thấy đang ở vào cái ngày đã xa, rất xa. Trời quang mây cao, không trăng không gió ta lẻn đến thư phòng cha trộm bạc.
24 Chương 24XXIVTuy rằng tâm trí rối nùi nhưng hai chân ta dường như tự có ý thức mà đi, khi dừng lại ngẩng đầu nhìn lên đã là trước cửa thư phòng. Chân tay khẽ run run, đẩy cửa phòng ra, không ngờ trong phòng vắng lặng, không có một bóng người.
25 Chương 25XXVI. Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình thường, có chút ngốc nghếch, hơi hơi ngờ nghệch nhưng ta cũng biết cái gì gọi là lương nhân khó cầu, chân tình vô giá.