121
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh trở lại Thanh Trúc viên cầm lấy một quyển sách yên lặng xem, cả người nàng đều đắm chìm trong sách vở, đến khi cảm giác được mí mắt có chua xót mới để quyển sách xuống day day khóe mắt.
122
Edit: Trảm Phong
“Xuy – -” Vân Khanh khinh bỉ nói, “Khánh Viễn Đế là hận không thể đem quyền sinh sát vĩnh viễn đều nắm giữ trong tay mình, làm sao sẽ để cho các hoàng tử thừa dịp nạn châu chấu lần này ló mặt, vạn nhất thành công, một vùng dân chúng Giang Nam tất nhiên tử trung cùng hắn, Khánh Viễn Đế điên rồi mới có thể để cho các hoàng tử đi cứu nạn thiên tai.
123
Edit: Trảm Phong
Trong phòng ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn chủ gia đình Phong Nhiễm Mặc.
Đã thấy Phong Nhiễm Mặc ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao, trên gương mặt tuấn tú nho nhã khiêm tốn không có một tia phản ứng, hắn trầm mặt nhìn Phong Lan Nguyệt quỳ thẳng tắp trong đại sảnh, cảm thấy một mảnh phức tạp, trên mặt cũng không hiện thanh sắc, nhìn khuôn mặt thê tử sầu lo, ánh mắt Phong Nhiễm Mặc trầm tư.
124
Edit: Trảm Phong
Trong phủ thái tử, Quân Ngạo một thân cẩm y trường bào đơn giản màu vàng nhạt khẽ cau mày ngồi trong thư phòng, trong tay hắn nắm một cây bút lông sói, ngọc can lang tru cực kỳ xa xỉ, thư phòng rất lớn, diện tích gần một mẫu, ngồi ở sau án cũng có thể cảm giác được không gian rung chuyển.
125
Edit: Trảm Phong
Trên thánh chỉ yêu cầu Phong Lam Cẩn ngày thứ hai sẽ phải xuất phát chạy tới Giang Nam. Bởi vì kiện sự này cả kinh thành đều phảng phất như đánh hơi được một cổ nguy hiểm, không chỉ là Quân Ngạo mưu đồ bí mật muốn giết hại Phong Lam Cẩn, cơ hồ tất cả đại thần có chút thông minh đều cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
126
Edit: Trảm Phong
Mặt trời về Tây, hoàng hôn bao phủ.
Trong hoàng cung đèn cung đình đều đã điểm, đã vào thu ban ngày cũng đã có chút mát mẻ, đến buổi tối tự nhiên lại càng rét lạnh, dưới đầu gối ngọc thạch lạnh lẽo dẫn ra hàn khí lạnh như băng, cả đầu gối đã tê dại, hết lần này tới lần khác đau đớn kia cũng không có cách nào xem nhẹ.
127
Edit: Trảm Phong
“Bệ hạ là vua của một nước, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên là bệ hạ định đoạt. ” Phong Hiểu Ưu câu dẫn khóe môi, giống như là tự giễu hoặc như là mỉa mai, ánh mắt nàng bình tĩnh, cho dù Khánh Viễn Đế biểu hiện ra sát ý rõ ràng như vậy cũng không thể làm cho nàng biến sắc.
128
Edit: Trảm Phong
Cuối cùng Khánh Viễn Đế phái người đi cùng Phong Lam Cẩn không phải tâm phúc của hắn, mà là một thị lang điều từ Hộ bộ ra, lần này cứu nạn thiên tai Khánh Viễn Đế cho người Hộ bộ từ trong quốc khố trù tập 50 vạn lượng bạc trắng, sai người đi giám sát, kiểm kê đầy đủ.
129
Edit: Trảm Phong
Chờ thứ sử Triệu Tiền ra khỏi phòng, Vân Khanh lúc này mới cười cười nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt của nàng cũng chuyển đến bức tranh chữ trong phòng, tranh chữ là một bức tranh sơn thủy phóng khoáng, văn chương nồng hậu, huy bút tiêu sái tự nhiên, có thể nhìn ra được người vẽ tranh tính tình thập phần thong dong.
130
Edit: Trảm Phong
“Triệu đại nhân chờ chút. ”
Phong Lam Cẩn thay đổi một thân xiêm y đơn giản màu tím nhạt, áo trong từ tơ trắng, giả bộ tốt liền để cho Vân Khanh đẩy xe lăn của hắn cùng nhau đi tới.
131
Edit: Trảm Phong
Kế tiếp yến hội đã không có người có lòng tham dự, ánh mắt mọi người nhìn Phong Lam Cẩn đã trở nên hết sức kính sợ, nghĩ đến cũng đúng phải biết niên thiếu thừa tướng này không dễ lừa gạt giống ngoài mặt, cũng không dễ nói chuyện giống ngoài mặt.
132
Edit: Trảm Phong
Bộ dáng kia của Phong Lam Cẩn… Vân Khanh thấy mà thẹn thùng thay hắn, rõ ràng ngày thường là một người khôn khéo phúc hắc cỡ nào, nhưng vừa nghe nàng mang thai đôi mắt đều ngơ ngác, trên mặt lộ ra bộ dạng ngây ngốc, tình huống này mãi cho đến khi hai người đi trên đường cái còn chưa tỉnh lại.
133
Edit: Trảm Phong
“A a a – – ”
Bị bộ dạng con ngựa chết thảm dọa đến sắc mặt trắng bệch Triệu Hách lúc này sớm đã mất bộ dáng quý công tử, khuôn mặt hắn sưng giống như đầu heo, mũi cùng khóe miệng còn không ngừng chảy máu tươi, nhưng lúc này hắn sớm đã không có tâm tư để ý những thứ này, nhìn chằm chằm ánh mắt lành lạnh của Phong Lam Cẩn, không tự giác lui về phía sau.
134
Edit: Trảm Phong
Triệu Tiền một chút cũng không lo lắng dân chúng chung quanh sẽ đem chuyện tiết lộ ra ngoài, trừ phi bọn họ đều không muốn sống.
135
Edit: Trảm Phong
So với Triệu Tiền bên kia sát ý dày đặc, Phong Lam Cẩn bên này lại ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Lặng yên không một tiếng động trở lại trong phòng, Phong Lam Cẩn thay mặt nạ Phong Tuyệt Trần liền đem Vân Khanh ôm vào trong ngực hung hăng hôn vài ngụm.
136
Edit: Trảm Phong
Ba ngày sau.
Vân Khanh bởi vì mặc nam trang tương đối thoải mái, cho nên dù cho Phong Lam Cẩn an bài cho nàng vào biệt viện nàng cũng như cũ mặc nam trang, lúc này nàng chậm rãi đi ở trên đường cái, tâm tình có chút trầm trọng.
137
Edit: Trảm Phong
Không thể không nói, chiêu thức này của Phong Lam Cẩn chấn nhiếp một nhóm người, mà ngay cả Khương Mạt cũng không nghĩ tới Phong Lam Cẩn không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đổ máu, trong lòng hắn giật mình, nhưng cũng hiểu thủ đoạn mạnh mẽ vang dội như vậy dùng vào lúc này là thỏa đáng nhất.
138
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh tâm tình trầm trọng nhìn mảng lớn ruộng lúa, thời điểm vừa tới Giang Nam những ruộng lúa này mặc dù có châu chấu gặm, nhưng phóng mắt nhìn vẫn là một mảnh xanh lá mạ, mà hôm nay nhìn sang thế nhưng phần lớn hiện màu vàng.
139
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh biết rõ một khắc kia nàng đi khỏi phủ thứ sử, người trong phủ thứ sử khẳng định lập tức đem chuyện đã xảy ra trong phủ bẩm báo Triệu Tiền, nàng không dám trễ nãi, thừa dịp chuyện còn chưa có nháo lớn lập tức mang theo người của mình từ phủ thứ sử chạy vội ra ngoài, nàng quá rõ, nếu như nàng không mau hành động, không thừa dịp chuyện còn chưa làm lớn thoát khỏi phủ thứ sử, vậy chờ đợi nàng chắc chắn là một hồi giết chóc tàn khốc.
140
Edit: Trảm Phong
Trong biệt viện nho nhỏ, bởi vì có nhiều người càng có vẻ hết sức chật chội, Phong Lam Cẩn, Vân Khanh, Khương Mạt cùng Phong Lan Nguyệt đều đợi ở trong nhà chính, trong phòng càng có vẻ nhỏ hẹp.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50