81
Edit: Trảm Phong
Tử Khâm dâng lên trà nóng pha tốt, Vân Khanh để tỏ lòng tôn trọng, ấm trà này là thời điểm nàng đến tự mình pha, tài nghệ pha trà của nàng rất tốt, ấm tử sa đổ ra hai chén, nước trà màu xanh nhạt mùi thơm bốn phía.
82
Edit: Trảm Phong
“Tốt lắm!” Phong Lam Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Hà, đáy mắt mang theo một tia cảnh cáo nhàn nhạt, “Mặc Hà, xin lỗi thiếu phu nhân.
83
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Lam Cẩn, chỉ cảm thấy đỉnh đầu sấm rền cuồn cuộn, da đầu nàng tê dại từng đợt, nhìn Phong Lam Cẩn nhanh chóng biến hóa như vậy, thanh âm nàng đều trở nên lắp bắp.
84
Edit: Trảm Phong
Nhìn Phong Lam Cẩn bộ dáng nghiêm túc, sắc mặt Vân Khanh cũng không khỏi trầm xuống, theo nàng hiểu biết về Phong Lam Cẩn, rất ít chuyện có thể làm cho hắn biến sắc, hôm nay lại nghiêm túc như vậy, hiển nhiên chuyện muốn nói kế tiếp là chuyện trọng đại.
85
Edit: Trảm Phong
Nghe xong cái chuyện xưa kết thúc hơi thảm đạm này, tâm tình Vân Khanh hơi có chút trầm trọng, mặc dù tổ tiên Phong Lam Cẩn không hối hận quyết định ban đầu, nhưng nếu như tận mắt thấy hậu nhân hắn bởi vì cử động của hắn năm đó mà chịu dày vò chỉ sợ tâm tình của hắn tuyệt đối sẽ không tốt.
86
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh bên kia thương thảo nên đối phó hoàng thất như thế nào, ứng phó âm mưu hoàng thất như thế nào, bên này người trong hoàng cung cũng không có nhàn rỗi, trong tẩm cung quý phi Phong Hiểu Ưu, Khánh Viễn Đế cùng Phong Hiểu Ưu ngồi đối diện nhau, giữa hai người đặt một bàn cờ, nhìn thấy Phong Hiểu Ưu đặt xuống một quân trắng, con mắt ưng của Khánh Viễn Đế chợt lóe, trên mặt lại cười nói, “Ái phi hôm nay tâm thần bất định a, trước kia cũng không có dễ dàng thua như vậy!”
Nói xong hắn hạ xuống một quân đen, đem quân cờ của Phong Hiểu Ưu chận đến sít sao, chỉ thấy trên bàn cờ đen trắng đan xen, quân cờ rậm rạp chằng chịt người xem có chút choáng váng, nhưng là có thể nhìn ra được là trải qua vừa rồi Khánh Viễn Đế hạ cờ, quân trắng đã không còn đường có thể đi!
Bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, Phong Hiểu Ưu thở dài nói, “Kỳ nghệ của bệ hạ vài thập niên không suy, thần thiếp còn chưa từng chiếm được tiện nghi đây.
87
Edit: Trảm Phong
Dịu dàng ôm Vân Khanh, cánh tay Phong Lam Cẩn lại càng thu càng chặt, động tác đẩy xe lăn cũng càng lúc càng nhanh, Vân Khanh nhắm mắt lại chỉ có thể cảm giác được gió bên tai thanh thanh trận trận, cơ hồ có cảm giác ngồi xe ngựa.
88
Edit: Trảm Phong
“Xảy ra chuyện gì, sao vội vàng hấp tấp như vậy?”
Sắc mặt Tử Khâm trắng bệch, một tay nàng vịn chặt khung cửa một tay vuốt ngực thở hổn hển, bộ dạng mồ hôi đầm đìa giống như là từ trong nước vớt lên.
89
Edit: Trảm Phong
Phương Du ở chỗ Phong Lam Cẩn bị thua thiệt, lập tức đi Đào Viên Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn hiện đang ở, nhưng nàng ta hiển nhiên là đánh giá cao thân phận của mình, còn chưa tới cửa viện tử đã bị bà tử thủ ở ngoài viện ngăn lại.
90
Edit: Trảm Phong
Phương di nương?
Vân Khanh hơi sững sờ, trong phủ có nhân vật như vậy?!
Bất quá lập tức liền phản ứng lại, nàng dùng khăn vải ướt lau chùi hết giọt dầu trên tay vừa rồi không cẩn thận bắn vào, dầu trong bánh bao nhiệt độ vô cùng cao, làn da nàng lại vô cùng mềm mại, bởi vậy trên mu bàn tay liền để lại một điểm đỏ lớn bằng hạt gạo.
91
Edit: Trảm Phong
Xuất giá ba ngày đến lúc lại mặt, ngày lại mặt Vân Khanh dậy sớm hơn, nàng từ trên ghế đẩu đầu giường lấy ra một món quần lụa mỏng màu vàng hơi đỏ mềm mại mặc lên người, lại một lần nữa tán thưởng Lục Nhi tỉ mỉ.
92
Edit: Trảm Phong
Vốn nên là nam tân trong phủ chiêu đãi Phong Lam Cẩn, nhưng bất đắc dĩ nam tử Vân gia mỏng manh, một trưởng tử duy nhất là Vân Tranh cũng mới mười hai tuổi, cho nên lão phu nhân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để cho Vân Khanh đẩy xe lăn đem hắn đẩy vào trong phòng.
93
Edit: Trảm Phong
Thanh âm của nàng rất thấp thật bình tĩnh cũng rất lạnh nhạt, từ lúc bắt đầu gặp Quân Ngạo đến lúc nàng liều lĩnh lấy hắn làm phi (TP: đoạn này nghe nó cứ sai sai nhưng không tìm được cách sx hợp hơn), cho đến cuối cùng cùng mọi người xa lánh, thuận lợi giúp Quân Ngạo giải quyết mấy hoàng tử có uy hiếp, mà ngay cả Quân Ly lạnh nhạt kia cũng không buông tha, giọng nói của nàng càng phát ra bình tĩnh, phảng phất như nàng giảng thuật cũng không phải là chính nàng, mà là chuyện xưa của người khác.
94
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh lau khô nước mắt cùng Phong Lam Cẩn đi ra khỏi phòng, ánh mắt của nàng đỏ bừng như cũ, nhưng ánh mắt cũng vẫn sáng ngời.
95
Edit: Trảm Phong
“Nô tỳ Lục Vu, cầu xin lão gia thay di nương nhà ta làm chủ a – – ”
Thanh âm thê lương xen lẫn cuồng phong cùng mưa xối xả ngoài phòng, nhất là sau một màn làm người ta kinh hồn vừa rồi, trên mặt mỗi người đều bày ra một loại sợ hãi cực đoan, chỉ cần chạm tới, sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
96
Edit: Trảm Phong
Thời điểm xe ngựa đi đến phố xá sầm uất tốc độ tự nhiên giảm bớt chút ít, Vân Khanh ôm thân thể Tiểu Vô Ưu ngủ say dựa ở trên vách xe, nghe ngoài xe ngựa truyền đến tiếng rao hàng huyên náo, môi nàng không tự giác vẽ ra một nụ cười thản nhiên.
97
Edit: Trảm Phong
Thời điểm trở lại Phong gia vừa qua buổi trưa, Vân Khanh vì cả ngày này tâm tình mừng rỡ đại bi mấy lần, cho nên dị thường mệt mỏi.
98
Edit: Trảm Phong
Sau khi Phong Hân Duyệt cùng Phương Du đều đi, Vân Khanh mới bóp lấy thiếp vàng trong tay xuống giường. Nàng ngồi vào trước bàn trang điểm đơn giản vén lên tóc dài, tiện tay đem thiệp mời ném ở trên bàn trang điểm, xoay người nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt một mảnh u ám, “Chàng cảm thấy Hiền phi lần này có mục đích gì?” Nói bà ta quá nhàn rỗi mới thiết yến nàng mới không tin.
99
Edit: Trảm Phong
Ngày hôm sau tỉnh lại cảm giác được một tầm mắt nóng rực dừng lại ở trên mặt, Vân Khanh dù sao đã luyện qua võ công, điểm cảnh giác này vẫn phải có, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, một khắc kia nhìn thấy là Phong Lam Cẩn, phòng bị nơi đáy mắt cùng vẻ thanh lãnh tất cả đều hóa thành xuân thủy mềm mại.
100
Edit: Trảm Phong
“Chàng nói cái gì?” Lúc này đây Vân Khanh không chỉ kinh hoàng, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, nàng sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, thật lâu đều nói không ra lời, hình ảnh linh linh tán tán trong đầu rốt cục vì câu nói này hợp thành một bức tranh hoàn mỹ.