141
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh không ngừng cười lạnh, hại chết Triệu Hách rõ ràng là chính bản thân hắn!
Mưa tên mang theo tiếng gió bén nhọn phá không mà đến, Thanh Loan đứng ở cửa hừ lạnh một tiếng, liền dùng Triệu Hách trong tay đã chết không thể lại chết tiếp làm bia đỡ đạn, cứng rắn dùng thân thể Triệu Hách đem mấy chục mũi tên ngăn cản lại, không có một con cá lọt lưới.
142
Edit: Trảm Phong
Dân chúng bị Phong Lam Cẩn khuyên lui, mà hắc y nhân bên cạnh Triệu Tiền vốn cũng chỉ là phụng mệnh đến trợ giúp Triệu Tiền đánh chặn đường Phong Lam Cẩn, những người này đều là từ xa tạm thời điều tới, căn bản cũng không biết người mình muốn ám sát là Phong Lam Cẩn, nghe được dân chúng hối hả gọi tướng gia một đám mới đầu đổ mồ hôi lạnh hai mặt nhìn nhau.
143
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh hồi lâu chưa có một giấc ngủ ngon, một giấc này thế nhưng ngủ thẳng tới giờ Mùi ngày hôm sau. Nàng từ trên giường ngồi dậy còn không biết thân ở chỗ nào, hai tròng mắt cũng mông lung.
144
Edit: Trảm Phong
Ra khỏi Giang Nam mới yên tĩnh trở lại.
Vân Khanh vẫn như cũ cùng Phong Lam Cẩn ngồi trong xe ngựa, ba nghìn binh sĩ chia làm hai nhóm một nhóm đi ở phía trước, một nhóm đi ở phía sau, xe ngựa Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ở trung tiền phương (đầu giữa), mà mấy cỗ xe chở tù đi ở trung hậu phương (giữa cuối).
145
Edit: Trảm Phong
Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng đẩy xe lăn, lui về sau một bước nhỏ.
Chính là một bước nhỏ khoảng cách này, một đám hắc y nhân kể cả Quân Ngạo kinh ngạc phát hiện, vốn là Phong Lam Cẩn bị bọn họ tầng tầng bao quanh thế nhưng không thấy tung tích.
146
Edit: Trảm Phong
Giết chóc ngoài lại không có chút nào liên lụy tới người trong xe ngựa, hắc y nhân cùng Phong Lam Cẩn đánh nhau đến khó chia lìa cũng không biết là do không có phát hiện tầm quan trọng người trong xe ngựa, hay là bọn họ căn bản không rảnh phân thân, thậm chí ngay cả một kẻ cố gắng đánh lén xe ngựa cũng không có.
147
Edit: Trảm Phong
Quân Ly cùng Phong Lam Cẩn cùng nhau gấp rút lên đường hồi kinh.
Trên đường Phong Lam Cẩn từ thành trấn mua một chiếc xe ngựa thoải mái để Vân Khanh nghỉ ngơi.
148
Edit: Trảm Phong
Nụ cười của Mạc Ngôn cũng rất mau liền rơi xuống, nàng cũng không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt buồn bã.
“Hay là thôi.
149
Edit: Trảm Phong
Cùng ngày Phong Lam Cẩn đến gần giờ Tý mới từ trong cung trở về, hắn được Mặc Huyền đẩy trở lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Vân Khanh một mực ở trong phòng chờ hắn trở lại, thấy hắn chỉ có ở trong nhà mới cởi xuống phòng bị, nàng vội vã nghênh đón, thuận tay tiếp nhận xe lăn trong tay Mặc Huyền, dặn dò Mặc Huyền.
150
Edit: Trảm Phong
Bụng Vân Khanh mới không đến bốn tháng lại đã không có biện pháp che đậy, bụng nhô ra cùng phụ nữ có thai bình thường khác biệt rất lớn.
151
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh ngay cả châm chọc đều lười.
Lão phu nhân trúng độc quá sâu, căn bản cũng không phải do nàng nói dăm ba câu liền có thể thuyết phục.
152
Edit: Trảm Phong
Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã qua mùa thu, lá vàng bị gió thổi rơi đầy đất, trong sân Thanh Trúc cao ngất đứng thẳng phảng phất cũng khô héo một chút, lá cây mơ hồ có chút khô vàng.
153
Edit: Trảm Phong
Hân Duyệt sớm đã thức dậy, thị nữ cùng Mạc Ngôn đang trang điểm cho nàng, đồ cưới mấy hôm trước đã chuẩn bị xong, nàng tắm rửa xong toàn thân tản ra hương thơm tươi mát, đồ cưới đỏ tươi cũng huân hương hoa, nhạt mà nhã.
154
Edit: Trảm Phong
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là bút tích của ai.
Sắc mặt Phong Lam Cẩn hoàn toàn âm trầm xuống.
“Phong Lam Cẩn, chúng ta trở về đi.
155
Edit: Trảm Phong
“Phong Lam Cẩn!” Cánh môi Vân Khanh trắng không có một chút sinh mệnh lực, ánh mắt hoảng sợ, nàng đỡ bụng cảm giác được hạ thân vết máu chảy xuôi, đầy trời phong cảnh đều mất đi màu sắc.
156
Edit: Trảm Phong
Người biết rõ ràng tình huống sẽ chọn biện pháp thứ hai mới là lý trí. ”Vân Khanh cười khổ ôm lấy cánh tay của hắn, rúc vào đầu vai của hắn, đáy mắt mang theo sương mù mông lung, ” Phong Lam Cẩn, chúng ta liền đánh cuộc một lần, được hay không?”
“Không!”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, nhưng có nước mắt theo gò má như ngọc rơi xuống, một tay nàng vuốt bụng, thần sắc ôn nhu từ ái, “Chàng có biết ta muốn một đứa bé đến cỡ nào hay không? Năm đó… Ta trơ mắt nhìn chính mình sảy thai lại bất lực, cái loại cảm giác vô lực này cả đời ta cũng không quên được, Phong Lam Cẩn, lúc này đây ta có quyền lựa chọn, ta không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
157
Edit: Trảm Phong
Rong huyết…
Đại não Phong Lam Cẩn trống rỗng một lát, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn máu càng thấm càng nhiều, dần dần lan tràn trên khăn trải giường trắng tinh, đem ga giường thấm ướt nhuộm thành màu đỏ.
158
Edit: Trảm Phong
Vô Duyên không còn để ý tới Phong Lam Cẩn, ngón tay như điện ở trên người Vân Khanh bay động, động tác nhanh đến chỉ có một đạo tàn ảnh màu trắng, trán của hắn cũng dần dần toát mồ hôi, đầu trọc phảng phất bịt kín một tầng hơi nước.
159
Edit: Trảm Phong
Bước lui về phía sau, nàng ta nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt nghiêm nghị từng bước một bức tới, sợ hãi lui về phía sau, cho đến sau lưng dựa vào vách tường mới không đường có thể lui.
160
Edit: Trảm Phong
Thân mình cứng ngắc ôm thịt viên nho nhỏ, hài tử căn bản nhìn không ra giới tính, đôi mắt lại trong suốt như nước, há miệng phun ra bong bóng.